Đinh Thang máy đến tầng một.
Trên người Thi Mị nóng vô cùng, ôm anh chán chê vẫn không nhận được câu trả lời từ anh.
Sao vậy, không đáp được sao?Cô ở bên anh nhiều năm chỉ đổi lại im lặng và phản bội sao?Sóng nhiệt trên người ào ạt xô đến, Thi Mị nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Bàn tay vốn ôm lấy anh liền di chuyển xuống dưới.
Nhìn vết cắn trên cổ anh, cô tới gần phía trước dùng môi chạm môi anh.
Thi Mị giơ tay bá đạo xuyên qua nách anh, ôm chặt lấy lưng anh, cánh môi thơm lên vết cắn xanh tím, dần dần di chuyển lên trên.
Toàn thân Thời Lệnh Diễn cứng ngắc, gần như theo bản năng giơ tay siết chặt mông cô, để cô bám chắc trên người mình.
Nhưng trong nháy mắt, Thời Lệnh Diễn lập tức quát khẽ một tiếng︰ "Tỉnh táo lại đi!"Ngay sau đó, bước chân anh nhanh hơn đi ra ngoài.
Chạng vạng trời thu, khiến người ta luôn đặc biệt thoải mái.
Bóng tối mênh mông dần bao phủ đất trời.
Thi Mị thấy không rõ vẻ mặt Thời Lệnh Diễn, cái đầu hỗn loạn nghe thấy những lời này của anh thì khẽ nở nụ cười.
Tiếng cười này mang theo chút khinh thường.
Tiếng cười đó rất nhạt, hàm chứa dục vọng mông lung mê ly, khóe môi tà ác cong lên, vẻ mặt ngả ngớn.
Trong lòng Thời Lệnh Diễn khẽ chấn động, ngay cả động tác cũng khựng lại.
Vẻ mặt này, bộ dáng này, tư thế này, thậm chí là động tác này! Anh đều rất quen thuộc!Cánh tay Thời Lệnh Diễn ôm cô yên lặng buộc chặt, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Thi Mị giống như lại không biết cô mang đến cho anh chấn động thế nào, chỉ ôm lấy anh làm chỗ dựa, cánh tay kia đè lấy đầu anh, đôi môi nhếch lên hôn anh.
Thời Lệnh Diễn hoàn toàn không có động tác gì, để mặc cô vụng về cắn loạn trên môi anh.
Thi Mị thăm dò vòi lưỡi vào, hai chân kẹp chặt anh, bàn tay sau lưng anh bắt đầu tác quái, vén tây trang của anh lên, thô lỗ lại vội vàng cởi sơ mi của anh.
Yết hầu Thời