Cả ngày chủ nhật, đã xế chiều Huỳnh Nha Hi cứ thẩn thờ như người mất hồn, nhớ lại những gì anh nói lúc buổi sáng, nó cứ khiến Nha Hi suy nghĩ miên mang. Thế Phàm sau khi dùng bữa với Nha Hi, đã đi ra ngoài đến tận giờ, không biết anh đi đâu nữa.
Mà từ khi nào Nha Hi lại muốn quản chuyện anh đi đâu nhỉ? Huỳnh Nha Hi lắc lắc đầu đánh tan suy nghĩ, bới một bát cơm to ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn. Ăn xong thì liền lập tức mở máy tính xách tay nằm dài trên giường xem các thông tin về Dư Thị, ngày mai là ngày phỏng vấn xin việc rồi, Nha Hi phải tìm hiểu về Dư Thị một chút.
_
"Thế Phàm, anh ở lại với em đi" Giọng nói của một cô gái yếu đuối níu kéo, Trần Hân Hân ôm lấy Dư Thế Phàm, vùi gương mặt vào tấm lưng của anh, ghì chặt anh không thể buông.
Dư Thế Phàm thở dài, gỡ đôi bàn tay ngoan cố ấy, xoay người lại nhìn Trần Hân Hân "Một năm anh tuân theo ý em, em còn muốn gì nữa?"
Trần Hân Hân hai bã vai run rẩy "Anh không còn thương em nữa sao?"
Trước khi Nha Hi xuất hiện, trước khi cuộc hôn nhân đó xảy ra, Dư Thế Phàm chỉ là của riêng cô. Làm sao Trần Hân Hân có thể chấp nhận được việc anh bây giờ không còn cần cô nữa?
Tay nhẹ nhàng đặt lên vai Trần Hân Hân như an ủi "Hân Hân, em biết là anh chỉ xem em như một người em, em đừng tự gạt mình nữa."
"Không phải" Trần Hân Hân giàn giụa nước mắt lắc đầu mãnh liệt "Không, anh có biết là em sẽ buồn lắm không?"
Dư Thế Phàm thở dài "Nha Hi cũng biết buồn."
Trần Hân Hần lùi bước, gương mặt thống khổ bật cười chua chát "Nha Hi, Nha Hi, Nha Hi... Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ biết đến Nha Hi."
Trần Hân Hân bật khóc nức nở, vì cô mất anh thế giới này không còn gì quan trọng nữa "Tại sao lại là cô ấy? Rõ ràng em gặp anh trước mà..."
Nhìn nước mắt Trần Hân Hân, Dư Thế Phàm chỉ thở dài "Anh đã bỏ rơi cô ấy một năm..."
"Nhưng anh bỏ em cả đời" Trần Hân Hân lau nước mắt lại lau nước mắt "Tại sao... Tại sao vậy?"
"Anh thương cô ấy" Dư Thế Phàm khẽ đáp, ánh mắt của kẻ thông minh đã có nét si tình "Anh yêu cô ấy không phải em."
Dứt lời Dư Thế Phàm quay đi, bỏ lại Trần Hân Hân một mình. Hôm nay anh đến, Trần Hân Hân còn tưởng rằng Huỳnh Nha Hi và anh đã có thể ly hôn. Anh đến để ở bên cô nhưng không, Dư Thế Phàm đến là để nói với cô mọi chuyện đã kết thúc.
Thật không ngờ, một năm lại trôi qua nhanh như vậy.
Trần Hân Hân gặp Dư Thế Phàm trong một lần tình cờ, hôm ấy Dư phu nhân đi mua sắm ở khu siêu thị của thành phố. Khi đứng ở ngoài sảnh đợi xe đến đón, một tên cướp đã giật túi xách của Dư phu nhân, trên đường tháo chạy hắn ta đã va trúng Trần Hân Hân.
Trần Hân Hân đã nhanh trí cướp lại túi xách sau đó bỏ chạy, theo quan sát của Hân Hân nhìn thấy một quý phu nhân đang lay quay phủi quần áo. Trần Hân Hân mang túi xách đến cho vị phu nhân kia, nhìn thấy chân bà bị chảy máu liền ngõ ý đưa bà đến bệnh viện.
Sau đó, Dư Thế Phàm đến bệnh viên rước Dư phu nhân, từ đấy mà Hân Hân biết đến Thế Phàm, Dư phu nhân nhìn thấy Hân Hân ưng ý xin cho Hân Hân công việc ở Dư thị, coi như cũng cảm ơn cô vì đã lấy lại túi xách cho bà. Từ đấy mà cả hai gần nhau hơn với tư cách một trợ lí cùng tổng giám đốc, còn có một sự việc hai năm trước, Dư Thị cùng Hạ Thị tranh chấp cùng một hạng mục ngoài hạng.
Hạng mục đó được xem là hạng mục sống còn đối với Hạ Thị lại rơi vào tay Dư Thị, Dư Thị thắng thầu. Hạ Thị rơi vào quỹ đạo vô cực, Hạ gia gần như tan nát, Hạ thiếu vì vậy căm ghét, nảy sinh thù hận với Dư Thế Phàm. Hạ Thiếu cho rằng, bởi vì Dư Thị, bởi vì Dư Thế Phàm nên Hạ Thị mới tan