Nha Hi xem tài liệu đến buồn ngủ, cô nàng đem cất chiếc máy tính ngay ngắn, sau đó bò lên giường dự định sẽ đi ngủ sớm, sáng mai còn phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn.
Nằm thiếp đi không được bao lâu, cảm giác cơ thể như bị ai đó ôm lấy, còn có một mùi hương quen thuộc cứ bao bọc lấy Nha Hi. Huỳnh Nha Hi lười biếng mở mắt, Dư Thế Phàm đang ôm Nha Hi, đôi mắt anh nhắm lại dường như đã ngủ rồi.
Huỳnh Nha Hi vẫn không quen với việc đụng chạm này của Dư Thế Phàm, cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay của anh, nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh khỏi bụng mình. Cánh tay Dư Thế Phàm lại dùng lực hạ xuống ôm chặt Huỳnh Nha Hi, Nha Hi liền nhíu mày "Anh còn thức?"
Dư Thế Phàm vẫn không mở mắt, chỉ có ôm Nha Hi càng mạnh mẽ hơn, Huỳnh Nha Hi khó chịu xô đẩy "Thế Phàm, anh buông ra được không?"
Nha Hi không thể ngủ trông khi bị giữ chặt như thế này, từ khi nào mà anh lại động chạm với Nha Hi nhiều đến như thế. Huỳnh Nha Hi vẫn không cảm thấy Dư Thế Phàm sẽ buông ra "Em không ngủ được nếu anh cứ ghì chặt như vậy."
Lời cô vừa dứt, Dư Thế Phàm mới thả lỏng cánh tay, Huỳnh Nha Hi lập tức xoay người quay đi, đưa lưng nhỏ về phía anh. Vẫn không quen với việc tiếp xúc gần gũi này, Huỳnh Nha Hi nhắm mắt ngủ, mặc kệ cánh tay kia của anh đặt trên bụng Nha Hi.
Tốt nhất Nha Hi nên nằm yên mau chóng ngủ cho đêm nay mau đi qua, Dư Thế Phàm cũng rất yên tĩnh chỉ vẹn vẻn ôm cô ngủ qua một đêm.
Nửa đêm, Huỳnh Nha Hi mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại, không phải là tiếng chuông điện thoại của Nha Hi. Cảm giác được người ở bên cạnh rời đi, nghe được âm thanh đóng cửa phòng. Huỳnh Nha Hi mới bừng tỉnh, nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Nha Hi đi đến bên cửa sổ, vén chiếc rèm cửa nhìn xuống đường phố về đêm, chiếc xe màu đen cuối cùng cũng chạy ra. Sau đó băng trên đường lớn, Nha Hi thu mình bên cửa sổ. Ánh trăng lẻ loi chiếu sáng lên Nha Hi như muốn an ủi, lòng Huỳnh Nha Hi nặng trĩu, như hàng ngàng bao cát đang đua nhau đè lên đôi vai nhỏ.
Khoé mắt cay cay, Nha Hi không mong anh sẽ yêu cô chỉ là vì tình cảm của Nha Hi cho nên đôi lúc tham lam muốn biết tình cảm của anh. Gần đây, anh với cô rất mơ hồ, nhưng nói gì thì nói Trần Hân Hân cũng đã có thai rồi. Đâu thể nào để đứa bé ấy đơn độc, không có cha, Nha Hi không thể ích kỉ như thế.
Huỳnh Nha Hi thở dài, quay trở về chiếc giường ngủ, lại một hình ảnh quen thuộc, một chiếc giường, một tấm thân cô độc.
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi thức dậy sớm để chuẩn bị đi phỏng vấn. Rắc rối khiến Nha Hi đứng mãi trước gương bối rối một lúc lâu vẫn không giải quyết được, chính là vết hôn đậm màu kia. Chiếc áo sơ mi trắng dù cài đã nút cổ áo vẫn không thể nào che đi được, Nha Hi có xoã tóc xuống nhưng chỉ cần sơ hở liền có thể lộ ra
Cũng sắp đến giờ, Nha Hi không thể cứ mãi đứng đó, Huỳnh Nha Hi