Nha Hi vội vàng ôm chặt chiếc gối đứng dậy, đối với Dư Thế Phàm cực kì đề phòng lùi bước vòng về phía sau sofa, với thái độ hiện tại của Dư Thế Phàm việc nói chuyện chắc chắn là vô dụng. Bước chân anh nhanh chóng tiến về phía cô, Nha Hi giống cá mắc cạn thật sự muốn khóc "Dư Thế Phàm, anh đừng có quá đáng."
Chân nhỏ nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ, tay còn chưa chạm được cánh cửa, bàn tay to lớn của Dư Thế Phàm đã nắm lấy chốt cửa phòng ngủ, áp sát người cô vào cánh cửa, Nha Hi lập tức xoay người hai tay đẩy anh cách xa một chút. Dư Thế Phàm bắt được gương mặt nhỏ, cúi đầu áp lên đôi môi mềm mại, Nha Hi trừng mắt nhìn gương mặt nam nhân ngay trước mặt.
Cại mở được hàm răng trắng, bắt lấy chiếc lưỡi mềm thơm ngọt như kẹo mút, Nha Hi không muốn liên tục cự ngậy, gương mặt cô bị giữ rất chặt, chiếc càm bị siết đau, tay còn lại của anh đặt ở sau gáy Nha Hi nâng lên. Cô hoàn toàn không thể tránh đi được nụ hôn của anh, chiếc lưỡi mạnh bạo ở trong miệng cô quét qua từng kẽ răng, hơi thở đều bị anh cướp lấy, môi tê dại bắt đầu sưng lên đỏ mọng.
Nha Hi không thở nổi nữa, hai tay ở trước ngực áo sơ mi Dư Thế Phàm túm chặt dần dần thả lỏng, không còn một chút sức lực nào, mềm nhũng như quả bóng xì hơi. Anh mới thả lỏng bàn tay không ghì chặt gương mặt nhỏ nữa, nhẹ nhàng thả ra cánh môi đỏ mọng, do anh dùng lực siết chặt nên vừa bỏ ra càm nhỏ còn hẳn đỏ dấu ngón tay.
Huỳnh Nha Hi không còn lực chống trả, chỉ đứng yên một chổ tựa vào cánh cửa phía sau lưng, đôi mi chất chứa chất lỏng trong suốt đầy tràn đến khi nó rơi xuống, lấp lánh chạy trên gò má một đường thẳng tấp. Cả người run rẩy, hai bàn tay nhỏ chỉ dám túm chặt chiếc váy ngủ, nước mắt trong suốt lấp lánh như hạt thủy tinh ấy, Dư Thế Phàm lặng người tay nâng tay chạm lên cánh môi sưng đỏ, sau đó khẽ lau vết nước trên gò má hồng.
Bàn tay của anh chỉ vừa chạm vào bên má trái của cô, Nha Hi liền rụt người lại, đáy mắt Dư Thế Phàm khổ sở rút tay về "Nghe lời anh một chút được không? Đi về Huỳnh gia ở."
Huỳnh Nha Hi không hiểu anh nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy rất uất ức, cảm thấy bản thân thật giống như đồ chơi của anh, tự tiện chà đạp tùy ý vứt bỏ rồi lại nhặt về "Anh không có quyền quản em đi đâu làm gì cả, chúng ta ly hôn rồi."
"Không quản" Anh không dám quản, đúng là cả hai đã ly hôn bây giờ đối với cô với tư cách để đứng cùng một chỗ với nhau, anh còn không có, anh