"Xin hỏi cô cần gì ạ?" Nữ tiếp tân nhìn người phụ nữ trước mặt lễ phép hỏi, Huỳnh Nha Hi đặt tệp hồ sơ lên bàn tiếp tân nhẹ đáp "Tôi được nhờ mang hồ sơ này đến cho tổng giám đốc Dư."
"Dạ vâng, cô là...?"
"Huỳnh Nha Hi" Cô mỉm cười, sau đó liền có ý rời đi "Phiền cô mang cái này lên cho giám đốc, tôi còn có việc."
"Vâng..." Tiếp tân vừa vặn nở môi cười, gương mặt đang vui vẻ liền nghiêm túc cúi chào, Huỳnh Nha Hi nhíu mi tâm khó hiểu, bởi vì trông cô ấy không giống như là đang cúi chào Nha Hi. Huỳnh Nha Hi nhìn theo ánh mắt của nữ tiếp tân, xoay người về phía sau.
Là Dư Thế Phàm cùng một số đối tác đang đi tới, còn có bên cạnh là Trần Hân Hân. Nhìn thấy cô, đôi chân mày đen sắc xảo nhíu lại, anh nhìn thấy hồ sơ còn nằm trên bàn tiếp thị, đoán chắc rằng là mẹ anh bảo cô mang tới.
Đoán không lầm thì đây là lần đầu tiên anh thấy Huỳnh Nha Hi đến công ty của anh, anh còn tưởng cô không biết công ty này tồn tại luôn ấy chứ. Bởi vì suốt thời gian qua cô không bao giờ đi đến đây, Dư Thế Phàm đi đến gần.
Huỳnh Nha Hi lặng lẽ đứng một bên, lén nhìn Trần Hân Hân ở bên cạnh Dư Thế Phàm. Hai người họ, lúc nào cũng bên cạnh như hình với bóng như vậy sao? Quả thật, trông rất xứng đôi vừa lứa, một người đàn ông mang trên mình bộ tây trang lịch lãm, cùng cô trợ lý áo sơ mi trắng váy đen xinh đẹp.
Thật không còn gì có thể so bì, Huỳnh Như Hi lặng lẽ cúi đầu, hai bàn tay đan lại với nhau.
"Tổng giám đốc, đây là của Huỳnh tiểu thư mang đến" Nữ tiếp tân lên tiếng, cầm lấy tệp hồ sơ cẩn thận đưa cho Dư Thế Phàm.
Người đàn ông nghiêm mặt, cô gái lúc nào cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu này, thật sự khiến người ta phải lo lắng, anh cầm lấy hồ sơ, ánh mắt lãnh đạm liếc sang cô gái họ Huỳnh kia, Dư Thế Phàm đưa ra tệp hồ sơ "Mang lên phòng tôi."
"Dạ vâng" Nữ tiếp tân nâng tay nhận lại hồ sơ, chỉ là đôi tay còn chưa chạm được tập hồ sơ đã bị giọng nói lạnh lẽo đóng băng.
"Không nói cô."
Huỳnh Nha Hi đứng một bên, vốn không để tâm đến vì lúc nào cũng không có đến lượt cô, đột nhiên một tệp hồ sơ màu vàng được đưa tới trước mắt Huỳnh Nha Hi, cô nâng đầu nặng trĩu ngước lên. Nhìn người đàn ông đang đưa hồ sơ cho mình một cách lãnh đạm, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý.
"Mang lên phòng chờ tôi."
"..." Huỳnh Nha Hi đưa hai tay cầm lấy, Dư Thế Phàm cùng mấy người kia liền nhanh chóng rời đi. Hẳn là họ đi rồi, cô vẫn còn đứng ngây ngốc, đôi mắt nhìn theo những bóng dáng đã xa lần nữa chớp chớp.
"Huỳnh tiểu thư, mời lối này" Nữ phục vụ lịch sự gọi, nhưng cô gái này vẫn ngây ra nhìn theo bóng dáng đã đi khuất kia "Huỳnh tiểu thư?"
"..." Nha Hi dùng đôi mắt ngây ngô nhìn nữ tiếp tân, chớp chớp cùng một cái nghiên đầu ngốc nghếch.
"Giám đốc bảo cô lên phòng đợi ạ" Có ai có thể nói cho cô biết rằng vị tiểu thư này bị làm sao không? Trông cứ ngốc ngốc làm sao?
"À... Vâng" Huỳnh Nha Hi bừng tỉnh, bước chân chậm chạp đi theo nữ tiếp tân.
Vừa rồi