Nha Hi sau khi bình phục, nghe theo Nhã Đình cùng trở về Việt Nam. Theo yêu cầu của Hạ Minh Quân đặt chuyến về đến Việt Nam lúc 2h sáng, sau ba tháng sinh sống ở Pháp vô ích, ngày hôm nay trở về Việt Nam, Huỳnh Nha Hi chẳng có một tia vui vẻ. Gương mặt vui tươi giờ đây chẳng có một tia hi vọng, từ hôm đứa bé bị mang đi cô chẳng nâng môi nổi một nụ cười.
Bước ra từ sân bay, xe của Hạ Minh Quân đã chờ sẳn ở cửa, nhìn thấy hai chị em từ xa, Hạ Minh Quân đeo một chiếc kính đen bước xuống xe mở cửa cho cả hai. Có thể nói đi là lần đầu tiên hắn xuất hiện một cách tự nhiên như thế này, Huỳnh Nha Hi đối với chị hai vô cùng tin tưởng cho nên không có một chút đề phòng người đàn ông này, cả hai liền lên xe ngồi.
Hạ Minh Quân đưa hai chị em về chỗ ẩn trú của anh ở tận ngoại ô thành phố, khi xe chạy ra khỏi thành phố, Nhã Đình đã cảm thấy có chuyện gì đó kì lạ, có một cảm giác rất không tốt.
"Anh đưa bọn em đi đâu vậy? Không phải là về Huỳnh gia sao?"
Hạ Minh Quân ngồi ở ghế lái phụ, trợ lí của anh lái xe nhanh hơn một chút, thông qua gương xe nhìn hai cô gái ở băng ghế sau, không có trả lời.
Nha Hi bỗng nhiên gục trên vai cô, Nhã Đình khẽ lay lay gương mặt em gái "Nha Hi, em sao vậy?"
Trên máy bay đã ngủ rất đủ rồi, Nha Hi không thể ngủ tiếp, sắc mặt Nha Hi trong cũng không giống như là ngủ bình thường. Huỳnh Nhã Đình cảm thấy thật sự rất không ổn, bây giờ đến đầu óc của cô cũng có chút mê mang.
"Bern, anh làm cái gì vậy?" Cô hỏi, khó chịu lắc lắc đầu, tầm nhìn của cô bắt đầu mơ màng, không nhận được câu trả lời Huỳnh Nhã Đình cuối cùng cũng không kháng cự lại được ngất đi.
Đó chính là khí gây mê ở máy lạnh ghế sau phát ra, Hạ Minh Quân và trợ lí đã sớm có mặt nạ dưỡng khí cho nên không có ảnh hưởng. Hình hai chị em gục vào nhau, Hạ Minh Quân nâng lên một nụ cười nham hiểm.
Đưa cả hai ra khỏi khu thành phố nhộn nhịp, đến một nơi hoang vắng chỉ toàn là cây cối mù mịt, một căn nhà hoang duy nhất ở khu rừng rậm. Bọn họ mang hai chị em trói vào hai chiếc ghế cách xa nhau, đến tờ mờ sáng, khi bình minh dần dần ló dạng, những ánh sáng ban mai chạm nhẹ lên gương mặt như một cách đánh thức nhẹ nhàng.
Huỳnh Nha Hi từ từ nâng đôi mắt, cảm giác tay chân không thể động đậy một cách cực kì không đúng, Nha Hi mới mở to mắt nhìn bản thân bị trói vào một cái ghế, ở phía bên cạnh cô là chị hai cũng bị trói vào ghế như vậy. Huỳnh Nha Hi gọi lớn "Chị hai, chị hai."
Huỳnh Nhã Đình dần tỉnh dậy, bị trói cứng trên chiếc ghế, nhìn em gái mới hoàn hồn "Chuyện gì vậy?"
Cả hai chật vật muốn cởi trói, lúc này phía đối diện Bern đi ra ngồi lên chiếc ghế ở trước mặt hai người. Huỳnh Nhã Đình ngây ngốc "Anh làm cái gì vậy?"
Bern lắc lắc đầu, đối với người phụ nữ ngây thơ đem lòng yêu hắn, hắn chẳng có một chút