Một người từng là tất cả, bây giờ chẳng là gì, một chút giá trị cũng không. Huỳnh Nha Hi như đứa ngốc cười như không cười, Hạ Minh Quân tức giận quát vào điện thoại "Mạng sống của hai cô gái này phụ thuộc vào mày."
Hạ Minh Quân cúp máy, quăng chiếc điện thoại cho trợ lí đứng phía sau lưng hắn. Hạ Minh Quân liếc nhìn hai chị em nhà họ Huỳnh "Dư Thế Phàm không thể để hai người xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ đến."
Bản tính Dư Thế Phàm là người như nào, Hạ Minh Quân biết rõ, Thế Phàm đó sẽ không muốn có bất kì ai bị liên lụy, cho nên hắn ta nhất định phải đến.
Huỳnh Nhã Đình nghiếng răng nghiếng lợi "Hạ Minh Quân? Thì ra là vậy..."
Vậy ra hắn quan tâm, theo đuổi cô chỉ là do muốn tiếp cận cô để trả thù Dư Thế Phàm ư? Chuyện nhà họ Hạ ở Việt Nam mấy năm trước cũng xôn xao lắm. Người nắm bắt thông tin nhanh như Nhã Đình đơn nhiên không bỏ qua, chỉ là cô không ngờ Hạ Minh Quân chạy sang Pháp, gầy dựng sự nghiệp với cái tên mới.
Lừa gạt cô, nói yêu thương, chiều chuộng cô đều là vì mục đích riêng, Nhã Đình đau lòng, nhất thời cảm thấy sự thật này quá khắc nghiệt, cô hại em gái mình vào tình cảnh này "Hoá ra... Anh chỉ lợi dụng tôi."
"Đúng rồi" Hạ Minh Quân vỗ tay, gật đầu "Đúng là vậy đó, Nhã Đình, em ngốc quá."
Nhã Đình thẩn thờ nâng môi, lạnh nhạt vẽ ra nụ cười không quen thuộc "Anh không hề yêu tôi?"
Hạ Minh Quân ngán ngẫm lắc đầu, đi về phía cánh cửa "Không hề, hai chị em chịu khó ở đây, tối chúng ta lại gặp."
Hắn vẫy tay chào, sau đó mở cửa ra cùng trợ lí rời đi, cả hai bị nhốt lại bị đó.
Nhìn cảnh hoang tàn xung quanh, có thể đoán đây là một nơi cực kì hoang vu, sau khi hắn rời đi Huỳnh Nhã Đình nước mắt rơi lã chã. Mối tình đầu, hai mươi bốn năm cô vùi đầu sách vở nên chẳng có mở lòng yêu đương. Đến khi mở lòng ra yêu một người đàn ông, hắn ta lại chỉ lợi dụng cô, đạp đổ tình yêu của cô.
Nhã Đình còn cho rằng, mình đã gặp được một người đàn ông tốt, vô cùng hoàn hảo. Một người chỉ cần cô nhíu mày liền tìm cách làm cho cô vui vẻ, mua đồ ăn cho cô, chiều chuộng cô. Ấy vậy mà, Nhã Đình đối với hắn chỉ là công cụ, đến một chút động lòng cũng không có.
Nhìn thấy nước mắt chị hai rơi, Nha Hi muốn đến ôm chị vào lòng để an ủi như mọi khi chị an ui cô, nhưng bản thân bị trói vào ghế, chỉ có thể bất lực ngồi ở một bên khẽ giọng nhẹ nhàng "Chị ơi đừng khóc..."
"Chị xin lỗi" Huỳnh Nhã Đình cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống thấm vào chiếc váy màu ngà "Nha Hi... Chị xin lỗi..."
Cô đã quá khờ dại, bị người khác lợi dụng, đẩy cả em gái vào tình huống này, Nhã Đình thật sự cảm thấy rất có lỗi.
"Em không sao hết, chị đừng khóc nữa" Nha Hi nâng giọng ôn nhu, một cách yêu thương an ủi chị gái mình.
Trái lại, Nhã Đình khóc thật nhiều, bởi vì tình yêu đầu đời của cô thật sự rất thất vọng và sai lầm.
Bầu trời lên cao, căn nhà hoang vắng không có một cái gì che trở, ánh nắng chói chang chiếu vào hai