Hơn một tháng trước ông Chiêm có nhờ tôi tư vấn về việc thay đổi di chúc.
Lúc Liễu Mộc Mộc vẫn còn đang ngủ trưa trong phòng mình, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người gào khóc ở bên ngoài, ồn đến nỗi khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
Cô bực bội lồm cồm bò ra khỏi giường, dụi dụi mắt mở cửa ra.
Đứng ở trên hành lang tầng hai có thể quan sát rất rõ mọi việc diễn ra ở phòng khách tầng dưới, cô thấy cảnh bà Khương Lệ an ủi bà Khương Giai đang khóc nức nở.
Dáng vẻ hiện giờ của bà Khương Giai khác một trời một vực với vẻ xinh đẹp tinh tế trong lần gặp mặt trước, lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt do khóc nhiều, hai mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bù.
Bà ta vừa khóc vừa mắng, Liễu Mộc Mộc lắng tai nghe thử, bà ta đang mắng ông Chiêm Hồng Nghiệp là đồ táng tận lương tâm, sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn, mắng Chiêm Hồi Thiên là đồ lòng lang dạ sói, mắng Chiêm Ni là đồ sao chổi.
Dường như bà Khương Lệ cũng bị cảm động lây, vừa vỗ về lưng em gái mình, vừa nói mấy câu kiểu như kiện bọn họ đi.
Cũng náo nhiệt phết, Liễu Mộc Mộc đứng ở trên tầng hai thưởng thức một lúc.
Bà Khương Lệ là người phát hiện là Liễu Mộc Mộc trước tiên, bà ta ngồi thẳng lưng dậy, cảnh giác nhìn cô.
Bà Khương Giai nhận thức muộn màng quay đầu lại, lúc nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, cơn giận người nhà họ Chiêm lập tức tìm được chỗ để xả.
Một tay bà ta túm lấy bà Khương Lệ, một tay chỉ vào Liễu Mộc Mộc nói: “Chị, chị tin lời em đi, con nhãi kia nhà chị chính là đồ sao chổi, nó giống con nhãi Chiêm Ni, đều không phải thứ gì tốt đẹp.
Bọn nó vừa bước vào cửa, thì trong nhà lập tức xảy ra chuyện, anh Chiêm nhà bọn em không phải đã bị hại chết đấy sao! Hai đứa súc sinh kia còn bắt tay với nhau đuổi em ra khỏi nhà.
Đừng thấy dáng vẻ đóng kịch của nó bây giờ mà lầm, đợi khi anh rể thật sự xảy ra chuyện, nó sẽ trở mặt với chị đầu tiên.”
Bà Khương Lệ đề phòng nhìn Liễu Mộc Mộc, khẽ nạt em gái: “Dì im miệng đi, đừng có nói lung tung.”
Bà ta và bà Khương Giai không giống nhau, bà Khương Giai nhìn thì có vẻ nở mày nở mặt đấy, nhưng trên thực tế tiền bạc đều nằm trong tay ông Chiêm Hồng Nghiệp.
Còn lúc bà ta kết hôn với ông Đổng Chính Hào, căn bản không hề ký hợp đồng trước hôn nhân.
Cho dù ông Đổng cũng có chút tâm tư riêng đi chăng nữa, nhưng vì bà ta đã sinh con trai cho ông, nên ông sẽ không đối xử tệ bạc với bà ta đâu.
Duy chỉ có một điều khiến bà ta không vui chính là mọc thêm ra một Liễu Mộc Mộc, tương lai chắc chắn con nhãi ấy sẽ đòi chia bớt tiền thừa kế của con trai bà ta cho mà xem.
Vốn dĩ bà Khương Lệ định làm một cú hoành tráng, tưởng rằng chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể xử đẹp con nhãi không biết trời cao đất dày này, nhưng từ lúc chứng kiến bản lĩnh của Liễu Mộc Mộc, bà ta không còn dám có suy nghĩ sai trái đó nữa.
Với lại, bất luận có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, người ông Đổng xem trọng nhất vẫn là con trai, cho dù có chia tiền, thì phần lớn hơn cũng sẽ thuộc về mẹ con bà.
Coi như bỏ tiền ra để mua bình an vậy.
Nhưng bà Khương Giai lại không hiểu tâm tư của chị gái mình, thấy Liễu Mộc Mộc căn bản không coi mình ra gì, còn ung dung nhàn nhã đi vòng qua người hai chị em nhà bà ta đi vào trong bếp, tức đến mức nhảy dựng lên.
“Chị, chị nghe em nói đi… ưm ưm ưm…”
Bà Khương Lệ căn bản không muốn nghe em gái nói, nên bịt miệng bà Khương Giai lại.
Nhìn thấy bước chân Liễu Mộc Mộc đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn ra đây, bà Khương Lệ vội vàng nặn ra nụ cười gượng gạo, giải thích: “Tâm tình dì ấy đang không tốt nên nói năng lung tung, con đừng coi là thật.”
Liễu Mộc Mộc không coi là thật, nhưng cô là người thù lâu nhớ dai.
“Nếu con là dì…” Cô nhìn bà Khương Lệ mỉm cười, “Con sẽ tránh xa dì ấy ra một chút.”
Nụ cười trên mặt bà Khương Lệ đông cứng, trong lòng lập tức hoảng sợ.
Liễu Mộc Mộc đủng đỉnh nói: “Cô em gái này của dì, bị vận đen bao phủ, tiếp xúc lâu sẽ lây vận đen sang người mình đấy.”
Nếu hai chị em nhà này đã thích bói toán cho người khác như thế, thì cô cũng không thể để họ thất vọng được.
Với lại cô không hề nói dối, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, cô đã nhìn ra tướng mặt của bà Khương Giai rồi, giờ chẳng qua chỉ là chứng thực lại phán đoán lúc đầu của mình mà thôi.
Bà Khương Lệ thu tay về nhanh như chớp, đẩy bà Khương Giai ra đứng dậy nói với em gái: “Được rồi, chị còn có việc, dì về trước đi, tối mình liên lạc lại.”
Bà Khương Lệ nói tối mình liên lạc lại, thì có khi là sau này đừng liên lạc lại thì đúng hơn.
Sao bà Khương Giai lại không nghe hiểu ý câu nói này của chị gái mình chứ, cả người bà ta như muốn bùng nổ, đứng phắt dậy trở mặt ngay, mặt đối mặt với bà Khương Lệ: “Khương Lệ, chị có ý gì hả? Con nhãi này nói có một hai câu chị đã tin, chị không tin em gái ruột của chị sao?”.
Khuôn mặt bà Khương Lệ thoáng có nét xấu hổ, nhưng có xấu hổ thế chứ xấu hổ nữa cũng không quan trọng bằng bản thân: “Chị không phải có ý đó, chị thật sự có chuyện mà, dì quay về trước đi nhé.
Hồi trước không phải chú Chiêm đã sang tên cho dì mấy căn nhà rồi à, thế thì đâu có gọi là đối xử tệ với dì.”
Bà Khương Giai hận không thể mắng thẳng thành lời, làm người mà nói thế à? Lại còn do chính chị ruột của bà ta nói ra nữa chứ.
Năm đó khi bà Khương Giai cười nhạo địa vị của bà Khương Lệ trong nhà họ Đổng, còn chẳng bằng một cô bảo mẫu, bà Khương Lệ phải nghiến răng nghiến lợi cho qua, giờ đây phong thủy đổi chiều.
Nhìn thấy vẻ không thể nào tin được trên mặt bà Khương Giai, trong lòng bà Khương Lệ thầm sung sướng.
Bà Khương Giai tức đến nỗi thở phì phò, trừng mắt hung tợn lườm chị ruột mình, bên cạnh còn có Liễu Mộc Mộc đang đứng xem náo nhiệt, bà ta chỉ tay vào hai người họ nói: “Các người cứ chờ đấy cho tôi, toàn là đám không có mắt nhìn người.”
Nói xong quơ lấy túi xách, hung hăng đạp cửa, sải bước bỏ đi.
Liễu Mộc Mộc chẳng thèm liếc nhìn đến bà ta, hoàn toàn chỉ xem như mình vừa xem một bộ phim máu chó miễn phí, sau đó cầm cốc nước đi lên tầng.
Chưa đến mười phút sau, cửa chính đột nhiên bị người ta mở ra lần nữa.
Bà Khương Lệ tưởng là bà Khương Giai lại quay lại, nên có chút bực bội quay đầu ra nhìn, kết quả thấy ông Đổng Chính Hào râu ria lún phún đi vào.
Do ông Chiêm Hồng Nghiệp chết quá nhanh, mọi người vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng, nên tất cả thành viên trong nhà đều quên béng mất ông Đổng Chính Hào vẫn còn đang phiêu bạt ở bên ngoài.
“Ông, ông xã, sao ông lại quay về đây?”.
Ông Đổng Chính Hào vừa từ Cục Cảnh sát ra, bị thẩm vấn suốt một ngày trời, hiện giờ không muốn nói thêm một câu nào nữa.
Cho dù nghe tin ông Chiêm Hồng Nghiệp qua đời, ông ta cũng chẳng cảm thấy hả hê hơn chút nào.
Ông ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, mùi mồ hôi chua lòm xộc thẳng vào mũi, khiến bà Khương Lệ vội lùi lại đằng sau: “Đã ăn uống gì chưa?”.
“Tìm cái gì đó ăn tạm là được, Mộc Mộc đâu?”.
“Đang ở trên tầng, để tôi đi gọi nó.” Bà Khương Lệ tìm trong bếp được hai cái bánh mì để ông Đổng Chính Hào ăn lót dạ trước, sau đó lên tầng gọi Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc nghe thấy ông Đổng Chính Hào về nhà thì cũng có chút ngạc nhiên, vừa xuống dưới tầng thì nghe ông ta nói: “Tên Chiêm Hồng Nghiệp đó chết rồi, cảnh sát nghi ngờ là do bố làm, nên tối hôm qua dẫn bố về.”
“Ồ.” Liễu Mộc Mộc bình tĩnh đáp, cô nghĩ thầm, thật sự là trùng hợp quá, bọn họ không những nghi ngờ bố, mà còn nghi ngờ cả con đây này.
Cái này gọi là gì nhỉ, người cùng một nhà thì phải sum họp đông đủ à?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, con có biết không?” Ông Đổng Chính Hào hỏi thăm dò.
“Tò mò như vậy làm gì, dù sao bên phía cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra rồi, chỉ cần bố không làm, thì không liên quan gì đến chúng ta.” Cho dù có biết đã xảy ra chuyện gì, Liễu Mộc Mộc cũng không bao giờ nói với ông ta.
Nhưng ông Đổng Chính Hào, người đã làm gì đó, lúng túng nói: “Bố chỉ sợ dây cà ra dây muống thôi.”
Liễu Mộc Mộc cạn lời: “Đối thủ kinh doanh của bố không còn, ấy vậy mà bố chỉ nghĩ đến mỗi việc ông ta chết thế nào, tiền dễ kiếm thế cơ à?”.
Hai mắt ông Đổng Chính Hào sáng lên, những lời này đã đi thẳng vào tim ông ta, gã Chiêm Hồng Nghiệp kia còn có thể kiếm tiền được nữa hay không vẫn quan trọng hơn!
Bà Khương Lệ nghe thế liền cảm thấy, trong mắt của Liễu Mộc Mộc, bố ruột mình có khả năng là một cỗ máy kiếm tiền không có cảm xúc.
Nhưng, làm tốt lắm!
Vậy là nhà họ Đổng lại “hòa thuận” như trước, còn trong biệt thự của nhà họ Chiêm, sau khi bà chủ bị đuổi đi, chỉ còn lại hai anh em nên có vẻ hơi lạnh lẽo.
Chiêm Hồi Thiên cần phải tiếp nhận tài sản thừa kế, xử lý một số thủ tục, và rất nhiều việc cần giải quyết, nên chỉ có một mình Chiêm Ni ở nhà.
Bữa trưa và bữa tối cô đều ăn một mình, mãi đến mười giờ đêm, Chiêm Hồi Thiên mới về, trong tay còn xách một thứ gì đó, hình như rất nặng.
Anh ta thấy Chiêm Ni vẫn đang ngồi ở phòng khách, đang định đi lên tầng luôn, thì lại nghe thấy Chiêm Ni hỏi: “Anh, anh về rồi à.
Ăn cơm chưa? Trong bếp có thức ăn nóng phần anh đấy.”
Bước chân Chiêm Hồi Thiên khựng lại, anh ta đáp: “Vẫn chưa ăn.”
“Vậy anh ra phòng ăn đợi đi, để em bưng ra cho.”
Anh ta tần ngần một lúc, rồi gật gật đầu, quay người đi về phía phòng ăn.
Lúc đi ngang qua phòng khách, liền tiện tay đặt túi đồ lên sofa.
Chiêm Ny bưng đồ ăn ra, thì lại phát hiện Chiêm Hồi Thiên không có ở phòng ăn, cô đi ra ngoài phòng khách tìm, cũng không thấy.
Mãi cho đến khi nghe thấy nước chảy trong nhà vệ sinh ở tầng một, liền nghĩ có lẽ anh trai đang rửa tay.
Lúc quay đầu lại, ánh mắt cô chợt liếc nhìn đến sofa, và thấy cái túi.
Cô có chút tò mò liền bước lại gần, ghé đầu vào nhìn thử, món đồ bên trong hình như có hình trụ dài, bên ngoài bọc bằng giấy báo, có vài chỗ bọc không kỹ, nên loáng thoáng nhìn thấy được chất liệu món đồ bên trong.
… Là một thứ màu xám rất quen mắt.
Đây rõ ràng là chiếc bình hoa của bố, tại sao lại ở trong tay anh trai.
Còn chưa đợi Chiêm Ny nghĩ xong, thì tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừng lại.
Chiêm Hồi Thiên từ bên trong đi ra, thấy em gái đang đứng cạnh sofa, thì đột nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”.
Chiêm Ny giật mình sợ thót tim, cô cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, nói bằng giọng bình tĩnh thoải mái nhất có thể: “Nhìn món đồ anh xách về, đây là thứ gì vậy?”.
Ánh mắt Chiêm Hồi Thiên đảo một vòng trên mặt em gái, sau đó đáp “À” một tiếng, trả lời rất thản nhiên: “Bình hoa người ta tặng anh, cẩn thận đấy, đừng làm vỡ.”
Thái độ của anh trai khiến Chiêm Ny rất khó đưa ra phán đoán, rốt cuộc anh trai cô có biết công dụng của cái bình hoa này không?
Thật ra sau khi bố cô mất tích, cảnh sát đã mang theo lệnh khám xét tới nhà lục soát một lượt rồi, nhưng hình như không tìm thấy gì.
Sau khi bọn họ bỏ đi cô cũng lén lút tới phòng làm việc của bố tìm thử, nhưng không thấy cái bình đâu.
Vốn cứ tưởng rằng chuyện này đã chấm dứt theo cái chết của bố cô, nhưng đến hôm nay, chiếc bình này lại được anh trai cô đem về.
Chiêm Hồi Thiên ăn cơm xong, liền xách cái túi đựng cái bình màu xám về phòng mình.
Chiêm Ny ở trong bếp đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định liên lạc với Liễu Mộc Mộc.
Xuất phát từ một vài lý do nào đó mà đến chính cô cũng không hiểu nổi, Chiêm Ny không hề kể gì về chuyện chiếc bình trong tay anh trai cô cho Liễu Mộc Mộc nghe.
Chiêm Ny: Mộc Mộc, cậu có đó không? Mấy hôm nay bố tớ xảy ra chuyện, nên không kịp liên lạc với cậu, cậu không trách tớ chứ?
Lúc nhận được tin nhắn của Chiêm Ny, Liễu Mộc Mộc có chút ngạc nhiên.
Có thể coi như cô ít nhiều cũng hiểu Chiêm Ny, hồi đi học thành tích của Chiêm Ny rất tốt, nhưng mối quan hệ với các bạn học thì lại không được hòa thuận lắm.
Tính cách của bạn ấy nếu miêu tả một cách đơn giản thì có thể gọi là kiêu căng ngạo mạn, thỉnh thoảng nghe thấy người ta nói một câu vô ý thôi, là trong lòng sẽ nghĩ người đó cố ý nhằm vào mình, từ đó về sau mọi người đều chỉ có thể đứng nhìn bạn ấy từ xa.
Lần này Liễu Mộc Mộc từ chối thẳng thừng không chút nể mặt, dựa vào tính cách của bạn ấy, lẽ ra sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa mới phải.
Nhưng cũng có thể là do ông Chiêm Hồng Nghiệp vừa mới qua đời, cả bố và mẹ nháy mắt đều không còn, trong lòng thấy buồn bã, mới tìm cô nói chuyện cũng nên.
Liễu Mộc Mộc không nghĩ nhiều nữa, đáp lại bằng đúng một dòng.
Liễu Mộc Mộc: Tớ nghe nói bố câu đã qua đời, chia buồn với cậu nhé.
Cô không hề trách gì Chiêm Ni cả, nhưng tính cách hai người bọn cô quá khác nhau, có lẽ thật sự không thích hợp làm bạn.
Chiêm Ni: Cám ơn cậu.
Còn một chuyện nữa tớ muốn hỏi cậu, cái bình trong tay bố tớ không thấy đâu nữa rồi, cậu nói xem người lấy cái bình ấy liệu có tới tìm tớ không?
Liễu Mộc Mộc cau mày, chiếc bình ấy biến mất rồi ư?
Liễu Mộc Mộc: Chỉ cần cậu đừng để người khác có cơ hội lấy được máu của cậu, thì sẽ không có chuyện gì đâu.
Chiêm Ni: Nhưng không phải cậu từng nói, bát tự ngày sinh cũng có thể dùng để hại người ư?
Liễu Mộc Mộc: Đúng vậy, nhưng bát tự ngày sinh cần phải chuẩn xác đến cả giờ sinh, trừ khi cậu nói cho đối phương, còn không người bình thường khó mà biết được, nên không cần quá để tâm đâu.
Câu trả lời của cô không những không khiến Chiêm Ni thả lỏng, mà trái lại còn lo lắng hơn.
Người bình thường đương nhiên là rất khó để biết được, nhưng người trong nhà cô đều biết cả.
Trước đây mỗi khi đến ngày sinh nhật, mẹ cô thường nhắc đi nhắc lại hai anh em cô sinh lúc mấy giờ, khi sinh khó khăn vất vả thế nào.
Vì thế, cô biết ngày giờ sinh của anh trai cô, và anh trai cô cũng biết ngày giờ sinh của cô.
Chiêm Ni siết chặt điện thoại trong tay, dùng lực mạnh quá đến mức ngón tay trắng bệch.
Hai hôm sau, Chiêm Hồi Thiên nhận được thông báo của Cục cảnh sát, quá trình khám nghiệm tử thi