“Chiêm Ni như bị sét đánh ngang tai, chính anh trai đã hại chết bố!”
Dường như Chiêm Ni không nhận ra sự khác thường của Liễu Mộc Mộc, ánh mắt cô vẫn nhìn đăm đăm vào vào người đàn ông đi phía trước.
Cô nhớ như in giọng nói đó, chính là của vị luật sự mấy hôm trước tới nhà thông báo di chúc của bố.
Cuộc trò chuyện của hai người phía trước vẫn tiếp tục.
“Thật đáng tiếc, tài sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp rất nhiều, nếu thay đổi di chúc, thì cho dù không có cổ phần của công ty, thì tài sản chia cho cô con gái cũng phải hơn trăm triệu nhỉ?”.
Vị luật sư mỉm cười đầy ẩn ý, chỉ nói: “Cậu Chiêm Hồi Thiên đối xử với em gái mình cũng rất tốt, nên cũng không có gì đáng tiếc cả.”
Lúc ông Chiêm Hồng Nghiệp đến xin tư vấn có vẻ khá mơ hồ, cũng không đưa ra quyết định cuối cùng, giờ ông ta nói ra chẳng qua là vì thân chủ của mình đã qua đời, mối quan hệ hợp tác giữa mình và nhà họ Chiêm đã kết thúc.
Có người trả giá cao bảo ông ta tùy tiện nói đôi câu với người khác, mà ông ta cũng không hề nói dối, thế thì hà cớ gì lại không làm chứ.
Nói cho cùng đều là chuyện nội bộ của nhà họ Chiêm, một người ngoài như ông ta, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền thôi là được rồi.
Người bên cạnh cười lắc đầu: “Anh em ruột thịt mà tính toán sòng phẳng với nhau từng đồng đầy ra kia kìa, hiện giờ cô con gái mới được tiêu xài thoải mái, chứ đợi sau này Chiêm Hồi Thiên lấy vợ sinh con rồi, thì sao có thể tiêu tiền của mình cho em gái được nữa.”
Vị luật sư nghe thế thì không trả lời, hiển nhiên là cũng tán thành suy nghĩ của đối phương.
Hai người họ đi xa dần, chỉ còn lại Chiêm Ni đứng thất thần, nhìn theo bóng lưng họ biến mất.
Hơn trăm triệu là khoảng bao nhiêu nhỉ, đối với một cô gái còn chưa bắt tay vào việc kiếm tiền mà nói, có lẽ cả đời cô cũng không tiêu hết được số tiền đó.
Vốn dĩ cô nên được chia từng ấy tiền, nhưng giờ, bố không chia một xu nào cho cô cả.
Anh trai nói sẽ quan tâm chăm sóc cho cô, nhưng cũng chỉ là lo chỗ ăn, chỗ ngủ cho cô mà thôi.
Nếu thật sự quan tâm chăm sóc cô, tại sao lại không chia tiền cho cô?
Đủ loại suy nghĩ phức tạp quay cuồng kêu gào trong đầu Chiêm Ni, thậm chí cô không thèm để ý đến Liễu Mộc Mộc đang ở bên cạnh, mà đột nhiên bỏ chạy.
Liễu Mộc Mộc đứng nguyên tại chỗ không đuổi theo bạn, mà đợi ông Đổng Chính Hào tới tìm.
Những lời vừa nãy cô cũng đã nghe hết, theo cô thấy, tiền tài là thứ có là do may mắn, không có thì do vận mệnh an bài.
Không nhất thiết vì cuộc sống không có tiền mà chán không thèm cố gắng, cũng không nhất thiết vì mất đi của cải vật chất mà cứ ám ảnh mãi không buông.
Ông nội từng dạy cô rằng, bọn họ có thể bói được số mệnh, nhưng không thể hoàn toàn tin vào số mệnh.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được giáo dục theo quan niệm giống như vậy ngay từ khi còn nhỏ, để vuột mất số tài sản thừa kế hơn trăm triệu, xét về tình, thái độ thiếu lịch sự đó của Chiêm Ni có thể tha thứ, nhưng điều này cũng chứng minh một điều, bọn cô thực sự là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
“Con bé nhà họ Chiêm đâu rồi?” Lúc ông Đổng Chính Hào đi tới, chỉ thấy có mỗi mình Liễu Mộc Mộc đứng đó, liền tiện miệng hỏi.
“Bạn ấy vừa về trước rồi.”
Ông Đổng Chính Hào nhìn xung quanh tỏ thái độ hơi bất mãn: “Để con ở đây còn mình thì bỏ về trước à?”.
Liễu Mộc Mộc nhún nhún vai: “Có lẽ là do tâm trạng không vui, dì Khương đâu rồi ạ?”.
Ông Đổng Chính Hào một mình đi tìm cô, nên bà Khương Lệ không đi theo ông ta.
“Đang nói chuyện với người nhà của bà ấy, không biết đang tranh cãi chuyện gì ý.” Khuôn mặt ông Đổng Chính Hào hiện rõ vẻ bực bội, bình thường rất ít khi được nhìn thấy biểu cảm như thế này.
Khi ở bên ngoài, trình độ quản lý biểu cảm của bố cô không kém cạnh gì người nổi tiếng.
Thực ra ông Đổng Chính Hào bực bội cũng có nguyên nhân của nó, trong buổi tang lễ hôm nay, ngoài trừ hai chị em bà Khương Lệ và bà Khương Giai có mặt ra, thì bố mẹ của hai bà cũng đến.
Cho dù người hiện giờ đang đứng đầu nhà họ Chiêm, chỉ vừa mới thừa kế gia sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp xong, đã không màng gì đến tình nghĩa thẳng tay đuổi mẹ kế là bà Khương Giai ra khỏi nhà, thì bà ta cũng là người vợ được ông Chiêm Hồng Nghiệp cưới hỏi đàng hoàng.
Con rể qua đời, thân làm bố mẹ vợ đương nhiên phải xuất hiện rồi.
Trước giờ thái độ của ông Đổng Chính Hào đối với gia đình bà Khương Lệ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mỗi dịp lễ Tết chỉ gửi quà đến, chứ người thì không bao giờ sang, ông ta không có đủ sức kiên nhẫn để xã giao với gia đình này.
Đúng là nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai bố con vừa nhắc đến nhà họ Khương, thì bà Khương Lệ và bố mẹ mình còn cả bà Khương Giai cùng nhau đi tới.
Khuôn mặt bà Khương Lệ dù không có biểu cảm gì, nhưng giậm chân rất mạnh, tốc độ đi cũng rất nhanh, dường như đang nổi cáu.
Bà Khương Giai đi ở đằng sau khoác tay một người phụ nữ tầm bảy, tám mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đây có lẽ chính là mẹ ruột của hai chị em bà Khương Lệ rồi, bên cạnh là một ông lão cũng tầm tuổi ấy.
Hai ông bà vừa nhìn thấy ông Đổng Chính Hào, khuôn mặt lập tức nặn ra một nụ cười rói: “Nghe nói hôm nay con rể Đổng cũng ở đây, nên bố mẹ đặc biệt qua đây hỏi thăm.”
Ông Đổng Chính Hào lạnh lùng gật gật đầu với bọn họ, coi như là lời chào, hai ông bà cũng không để ý thái độ lồi lõm này của ông ta.
Sau đó nghe thấy bà cụ nói: “Ôi chao, Giai Giai nhà chúng ta đúng là xui xẻo, con rể Chiêm cũng thật là xấu số, còn trẻ như vậy mà đã qua đời.
Để lại một mình Giai Giai, không biết những ngày tháng sau này phải sống như thế nào đây.”
Bà cụ vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang con gái lớn.
Bà Khương Lệ cười khẩy, không chút khách khí nói thẳng: “Trong tay em ấy còn mấy căn nhà, bán bừa một căn đi, thì ngày tháng sau này vẫn tốt hơn khối người.”
Bà cụ không vui vỗ vào người bà Khương Lệ: “Cái con bé này, sao lại nói với em gái mình như thế, con đang ở trong biệt thự, mà lại nỡ để Giai Giai chen chúc trong một căn hộ mấy chục mét vuông, dựa vào việc bán nhà để sống qua ngày mà cũng được sao?”.
Ôi vãi, lần này Liễu Mộc Mộc được mở mang tầm mắt rồi.
Sau khi được mở mang nhờ gặp gia đình ông Đổng xong, cô những tưởng sẽ không còn gia đình nào có thể khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn được nữa, nhưng hôm nay lại một chân trời mới được mở ra ngay trước mắt.
Ông Đổng Chính Hào sầm mặt xuống, chắp hai tay thả trước người, cũng không nói năng gì, chỉ lắng nghe mẹ con họ nói chuyện.
Bố mẹ bà Khương Lệ dường như không biết nhìn sắc mặt người khác thì phải, cho dù ông Đổng không nói câu nào, cũng vẫn nói chuyện rất sôi nổi.
Bà cụ thấy ông Đổng Chính Hào không có phản ứng gì, liền quét ánh mắt về phía Liễu Mộc Mộc, ánh mắt đánh giá cô có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Bà cụ tiếp tục nói với ông Đổng Chính Hào: “Đây chính là con bé con rể Đổng vừa mới đón về đúng không, nghe nói tính cách con bé không tốt lắm thì phải? Đừng để tiểu Kỳ nhà chúng ta phải chịu ấm ức nhé, tiểu Kỳ là con trai duy nhất của nhà họ Đổng các con mà.”
Ông Đổng Chính Hào vẫn cứ trầm mặc, con trai thì đương nhiên là ông ta sẽ coi trọng rồi, nhưng lúc có Liễu Mộc Mộc ở đây, ông ta không dám thể hiện sự thiên vị quá rõ ràng như thế.
Con trai tất nhiên là rất tốt… nhưng con gái ấy mà… ông ta không dám đắc tội đâu!
“Được rồi mẹ, mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa được không.” Bà Khương Lệ trừng mắt lườm bà Khương Giai cháy mặt, cắt ngang lời mẹ mình.
Cho dù bà ta có ghét Liễu Mộc Mộc đến đâu, cũng chưa từng nói xấu con bé ngay trước mặt ông Đổng Chính Hào, mẹ bà ta bị bà Khương Giai bơm đểu, căn bản không thèm để ý đến hoàn cảnh của bà.
Bà cụ không hiểu rõ tâm trạng của con gái lớn, hừ một tiếng không vui nói: “Mẹ còn tưởng con tốt bụng lắm, nhưng lại nghe Giai Giai nói, vì nghe lời xúi giục của con nhãi ấy, mà con đuổi Giai Giai ra khỏi nhà bọn con, có chuyện này không?”.
Dứt lời, liền liếc mắt lườm Liễu Mộc Mộc một cái: “Tuổi còn nhỏ mà bụng dạ độc ác gớm.”
Ông Đổng Chính Hào có chút ngạc nhiên nhìn về phía bà Khương Lệ, mấy ngày trước ông ta về nhà đúng là có nhìn thấy bà Khương Giai, khi ấy ông ta đang ở trong xe nên không chào hỏi gì với cô em vợ này, nên cũng không biết em vợ bị đuổi ra khỏi nhà.
Còn nói tiếp nữa thì sợ là không thể thu dọn tàn cục, bà Khương Lệ không thể chỉ trích bố mẹ mình, chỉ đành chĩa mùi dùi vào bà Khương Giai.
“Khương Giai, từ sáng đến tối dì đã nói linh tinh gì với bố mẹ vậy hả!”.
Bà Khương Giai khoanh tay trước ngực, sung sướng nhìn bà Khương Lệ bị bố mẹ dạy dỗ: “Những điều em nói không phải sự thật chắc? Anh rể, cũng không phải em oán thán gì, nhưng đứa trẻ anh xách từ ngoài về, phải dạy dỗ nghiêm khắc vào, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết, anh kết hôn với chị em nhiều năm, gì thì gì trên danh nghĩa em cũng là dì của con bé.”
Ông Đổng Chính Hào chần chừ nhìn sang Liễu Mộc Mộc.
Chỉ cần người đứng bên cạnh ông ta là Đổng Duyệt, thì ông ta có thể bắt con bé phải xin lỗi bà Khương Giai ngay.
Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần một câu xin lỗi là xong chuyện rồi.
Con trẻ dù có ương bướng đến đâu, cũng không thể vô lễ với người thân trong nhà được.
Nhưng đổi lại là Liễu Mộc Mộc, thì ông ta thật sự không dám làm bừa, rén lắm.
Ai ngờ, lần này Liễu Mộc Mộc lại trở nên hiểu chuyện như vậy, đối mặt với lời chỉ trích của bà Khương Giai, cô bước ra, cúi đầu nói với bà Khương Giai: “Xin lỗi dì, hôm đó là cháu sai, là cháu không hiểu chuyện, hy vọng dì… đừng trách cháu.”
Ông Đổng Chính Hào và bà Khương Lệ đồng loạt quay sang nhìn Liễu Mộc Mộc với vẻ mặt hãi hùng.
Trái lại bà Khương Giai rất hài lòng với thái độ của cô, khoát khoát tay ra vẻ khoan dung: “Được rồi, dì cũng không thèm so đo với đứa trẻ ranh như cháu.”
Mách tội bà Khương Lệ trước mặt bố mẹ và anh rể xong, còn dạy cho con nhãi con kia một bài học, tâm tình của bà Khương Giai trở nên tốt hơn nhiều.
“Được rồi bố mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.” Bà Khương Giai nói.
Bà cụ đồng ý, lúc sắp đi còn không quên kéo bà Khương Lệ lại dặn dò: “Em gái con cũng khó khăn, sau này có chuyện gì phải giúp đỡ em, biết chưa?”.
Bà Khương Lệ lạnh mặt, không trả lời.
Thấy bà Khương Lệ không nói, bà cụ lại nhìn ông Đổng Chính Hào: “Con rể Đổng à, nhà chúng ta dựa cả vào con đấy.”
Không ngờ bà cụ không nói Khương Lệ nhà chúng ta, mà là nhà chúng ta.
Ông Đổng Chính Hào ghét nhất là nghe thấy mấy lời này, nhưng lại không tiện tỏ thái độ với người lớn tuổi, trong bụng thầm than xúi quẩy, định rằng về sau sẽ tránh xa họ ra.
Bà Khương Giai đưa bố mẹ ra về, ông Đổng Chính Hào cũng đang muốn đi, nhưng lại nhìn thấy Liễu Mộc Mộc vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Ông ta nghĩ thầm, hôm nay con bé cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ mặt mũi cho người làm bố như ông ta, dàn xếp rất ổn thỏa.
Nhưng còn chưa đợi ông ta kịp yên tâm được lâu, cả nhà ba người bà Khương Giai mới đi được mấy chục mét, thì bà ta đột nhiên giẫm phải một cái ổ gà, cả người lảo đảo, giày cao gót văng ra xa, mắt cá chân vang lên tiếng rắc.
Bà Khương Giai hét toáng lên, ngã úp mặt xuống đất.
Một loạt động tác diễn ra rất nhanh.
Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc, khiến ông Đổng Chính Hào đờ đẫn quay đầu nhìn về phía đứa con gái nhà mình.
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở nụ cười tươi tắn như thường ngày: “Bố có định đi giúp một tay không?”.
Yết hầu ông Đổng Chính Hào trượt lên trượt xuống: “Kia là con… Tại sao lại thế?”.
“Không có tại sao gì hết, chỉ là vừa nãy, con đã thành tâm thành ý nhận người thân thôi.”
Không phải người nào cũng được như ông Đổng Chính Hào, miễn nhiễm với mệnh số của cô, khi cô có ý định làm gì đó, những ai nên xui xẻo thì rồi sẽ phải gặp xui xẻo, đặc biệt là những người có quan hệ dây tơ rễ má sâu sắc với cô, ví dụ như thằng em trai hay người dì kia của cô chẳng hạn.
Ông Đổng Chính Hào im lặng hồi lâu.
Mệnh này cũng hung thật đấy, ngay cả một câu xin lỗi của con bé cũng khiến người ta trẹo chân.
Quả nhiên ông ta đã đánh giá thấp ý chí báo thù của con gái mình rồi, hiện giờ ông ta đã bắt đầu suy nghĩ đến việc mấy hôm nữa có nên mua hai căn nhà đề tên Liễu Mộc Mộc rồi tặng cho cô, để xóa bỏ hiểu lầm lần trước không.
Suy cho cùng người làm bố như ông ta vẫn còn gánh nặng gia đình, không thể bị sứt mẻ gì được.
“Đi thôi.” Ông Đổng Chính Hào giả vờ như không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của em vợ, rẽ sang đi hướng khác.
Bà Khương Lệ vẫn còn tần ngần không biết có nên qua đó giúp không, nhưng chồng bà ta đã dẫn Liễu Mộc Mộc sải bước bỏ đi rồi.
Bà ta do dự một lúc, rồi vội vàng đuổi theo hai bố con.
Gia đình ông Đổng Chính Hào ra về, còn bố mẹ bà Khương Lệ thì cuống quýt lôi bà Khương Giai dậy.
Vở hài kịch kết thúc, thầy Ninh đứng cách đó không xa xem trò hay, quay sang nói với Chiêm Hồi Thiên ở bên cạnh: “Người mẹ kế kia của cậu, ngoài trừ khuôn mặt ra, thì quả thực chẳng có điểm nào để khen cả.”
Chiêm Hồi Thiên không đáp, hiện giờ bà ta đã sa