Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 23


trước sau


Số mệnh kiểu này cũng ác thật, chỉ nghe cô xin lỗi một câu thôi đã bị trẹo chân.
 
Quả nhiên ông đã xem nhẹ lòng thù hận của con gái cả nhà mình quá rồi. Bây giờ ông đang cân nhắc bữa sau có nên mua hai ngôi nhà dưới danh nghĩa của cô tặng cô hay không, để bớt chút hiểu lầm ngày trước.
 
Dù sao ông thân là một người bố già còn phải nuôi con, không thương không được.
 
“Đi thôi.” Ông vờ như không thấy cô em vợ của mình chật vật cỡ nào, đổi hướng khác đi.
 
Trong lúc Khương Lệ còn do dự có nên qua đó giúp hay không thì chồng bà đã dẫn Liễu Mộc Mộc rời đi nhanh chóng.
 
Thế là bà lại chần chừ vài giây, sau đó vội vàng đi theo.
 
Gia đình Đổng Chính Hào đi rồi, bố mẹ Khương Lệ vội kéo Khương Giai té dập mặt lên.
 
Màn kịch ồn ào khép lại. Thầy Ninh cách đó không xa đang xem kịch bật cười, nói với Chiêm Hồi Thiên bên cạnh mình: “Mẹ kế của cậu ngoài khuôn mặt thì thật sự chẳng còn chỗ nào đáng khen.”
 
Chiêm Hồi Thiên không đáp lời thầy ta. Bây giờ khi đã trở nên nghèo khổ, ai cũng có thể thấy rõ khuyết điểm đầy người bà ta. Lúc trước còn là bà Chiêm, làm gì có ai dám nói bà ta không tốt cái này, không tốt cái nọ.
 
Rõ ràng chỉ là một ả tình nhân mưu hèn kế bẩn, dựa dẫm đàn ông.
 
Nếu không phải vì Khương Giai không sinh được con thì địa vị của anh ta ở nhà họ Chiêm đã sớm bị thay thế rồi.
 
“Thôi, tôi phải đi rồi. Sau này nhà họ Chiêm phải dựa vào cậu cả.” Thầy Ninh vỗ vai Chiêm Hồi Thiên.
 
Chiêm Hồi Thiên cung kính đáp: “Con được như ngày hôm nay đều là nhờ thầy Ninh chỉ dẫn. Sau này nếu có việc gì thì thầy cứ nói con ạ.”
 
Nói rồi hai tay dâng lên một chiếc thẻ.
 
Thầy Ninh nhận lấy, cảm thán: “Ầy, mới đó mà đã năm năm rồi. Nhớ năm năm trước khi cậu tìm tới tôi vì không muốn để mẹ kế mình sinh con thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ bồng bột, làm việc chẳng thèm suy nghĩ. Bây giờ đã có thể tự mình quản lý một công ty, giỏi hơn bố cậu năm đó nhiều.”
 

Chiêm Hồi Thiên thoáng im lặng, nghiến răng nói: “Ông ta là kẻ điên.”
 
Sau khi biết được chuyện Chiêm Hoành Nghiệp từng làm nhờ thầy Ninh, ông ta đã không thể nhìn thẳng người bố mình từng tôn trọng ấy nữa rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Thầy Ninh cười: “Một người mất lí trí sẽ kéo tất cả rơi vào hố sâu. Mong cậu sau này đừng khiến tôi thất vọng.”
 
“Thầy yên tâm.” Chiêm Hồi Thiên cam đoan.
 
Anh ta sẽ không điên cuồng như Chiêm Hoành Nghiệp, chỉ vì mở rộng địa bàn kinh doanh mà không ngừng giết người. Mà hại người khác thôi thì chưa đủ, ngay cả người nhà ông ta cũng chẳng tha.
 
Cả mẹ ruột anh ta, người lớn lên từ nhỏ cùng ông ta, còn sinh hai đứa con cho ông ta nữa.
 
Đều là người không có máu mủ ruột thịt với mình nhưng Chiêm Hoành Nghiệp có thể không chút do dự hiến tế mẹ anh ta, trong khi Khương Giai ngay bên cạnh lại được tha mạng.
 
Đây chính là nguyên nhân anh ta hận người phụ nữ đó như vậy, cũng là tội của bà ta.
 
Sau khi lấy lại tinh thần, Chiêm Hồi Thiên lái xe đưa thầy Ninh về chỗ ở.
 
Thầy Ninh đang định xuống xe thì đột nhiên Chiêm Hồi Thiên gọi thầy ta lại.
 
Anh ta xuống xe lấy một cái hộp trong cốp xe ra, bên trong đựng bình hoa màu xám.
 
Khi nhìn thấy bình hoa, thầy Ninh thoáng qua vài phần ngạc nhiên: “Sao cậu lại mang thứ này đến đây?”
 
Chiêm Hồi Thiên lảng tránh ánh mắt của thầy Ninh, hạ giọng đáp: “Con cảm thấy cứ để đồ này trong nhà sẽ không an toàn. Con cũng không định dùng nó, vẫn nên để thầy Ninh lấy lại thì hơn.”
 
Anh ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Con sẽ quản lý công ty, không dùng thủ đoạn bẩn thỉu giống như ông ta.”
 
Quyết định này không phải Chiêm Hồi Thiên bồng bột đưa ra, mà là do anh ta đã chứng kiến bố mình trở thành quái vật. Nếu cứ giữ cái bình này tiếp thì sớm muộn thôi, vào một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ trở nên như vậy.
 
Thầy Ninh nhận lấy cái hộp: “Vậy cũng tốt. Lúc trước khi đưa cái này cho bố cậu, tôi cũng không nghĩ sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy. Cậu không cần cũng tốt.”
 
Thấy thầy Ninh không giận mình, Chiêm Hồi Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau khi anh ta lái xe rời đi, thầy Ninh ước lượng bình hoa trong tay, tự nhủ: “Chậc, nhà họ Chiêm đúng là không khiến người khác bớt lo được mà.”
 
Một ngày sau tang lễ, Chiêm Hồi Thiên lại bắt đầu công việc bình thường, dành hết thời gian ở công ty.
 
Một mình Chiêm Ny sống trong căn biệt thự trống trải. Cô ta mở một quyển sách ra nhưng chẳng có tâm trạng đọc. Khi cô ta định về phòng thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
 
Cô ta đi ra ngoài mở cửa, thấy một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, tay cầm một chiếc hộp đứng bên ngoài cổng. Tướng mạo của người đàn ông này cũng không xa lạ gì, đó là người mà anh hai cô ta cực kỳ cung kính, luôn đi cùng trong tang lễ ngày hôm qua.
 
Nhìn thấy Chiêm Ny, thầy Ninh nhẹ nhàng nói với cô ta: “Chắc hẳn cô là Chiêm Ny nhỉ? Tôi là bạn của bố cô thời còn sống, đến để trả lại cái này.”
 
Chiêm Ny vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm thầy ta, do dự mãi mới mở cửa để thầy Ninh bước vào.
 
Nhưng thầy Ninh không đi vào, có vẻ chỉ định đứng bên ngoài nói vài câu.
 
Thầy ta giao chiếc hộp trong tay cho Chiêm Ny, nói với cô ta: “Đây là đồ anh hai cô để quên ngày hôm qua. Đúng lúc tôi tiện đường nên mang trả luôn. Phiền cô đưa lại cho cậu ấy giúp tôi.”
 
Chiêm Ny nhận lấy chiếc hộp, cảm thấy hơi nặng tay, cúi đầu tò mò nhìn vài lần mới nói: “Tôi biết rồi.”
 
Thầy Ninh cười với cô: “Vậy tôi đi trước.”
 
Sau khi thầy Ninh rời đi, Chiêm Ny ôm hộp về phòng.
 
Cô ta đặt chiếc hộp trên bàn trà rồi mở nắp ra, bất ngờ nhìn thấy chiếc bình hoa màu xám bên trong.
 

Ngoài chiếc bình ra thì còn có hai ống nghiệm đựng máu rỗng giống hệt ống nghiệm đựng máu của cô ta mà đêm hôm đó bố cô ta đã dùng.
 
Cô ta lấy bình hoa ra, nhìn vào trong miệng bình, bên trong có vụn giấy chưa đốt sạch, trên đó viết ngày tháng năm sinh.
 
Cô ta nhớ Liễu Mộc Mộc từng dặn cô ta không được nói ai biết ngày tháng năm sinh của mình, bởi vì người khác có thể hại cô ta bằng ngày tháng năm sinh.
 
Nhưng bằng cách nào thì Liễu Mộc Mộc không nói.
 
Liệu có phải làm thế này, viết ngày tháng năm sinh ra giấy rồi mang đi đốt không?
 
Bố cô ta đã chết như vậy ư?
 
Mấy ngày nay, anh hai vẫn luôn giữ bình hoa bên ngoài. Nếu không phải thầy Ninh trả nó lại đúng lúc anh hai không ở nhà thì có lẽ cô ta còn chẳng có cơ hội đụng vào nó.
 
Ngón tay Chiêm Ny nhẹ nhàng chạm vào bình hoa. Ngay lúc đó, một cảm giác như bị điện giật khiến cô ta vội thu tay lại.
 
Cô ta lại cầm ống nghiệm đựng máu rỗng lên, trong lòng dâng

lên một cơn phẫn nộ.
 
Bố cô ta đã chết, bình hoa này lại được anh hai cô ta cất giữ. Vậy số máu trong ống nghiệm bị ai dùng hết, khỏi cần nói cũng biết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Quả nhiên, anh hai vốn chẳng định tha cho cô ta.
 
Cô ta phải làm gì đây? Nhờ Liễu Mộc Mộc giúp mình ư?
 
Không, không được, cô sẽ không giúp cô ta đâu. Chiêm Ny nhanh chóng xua đi ý định này.
 
Chẳng lẽ lại ngả bài với anh hai luôn? Không, không. Nếu như anh hai lật mặt thì cô ta mới thật sự rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
 
Ngay lúc này, lời vị luật sư kia nói ở nghĩa trang lại vang vọng trong đầu cô ta.
 
Một tháng trước, bố cô ta đã có ý định sửa đổi di chúc… Vốn dĩ bố cô ta muốn để lại một khoản tài sản rất phong phú cho cô ta.
 
Nếu không do anh hai, nếu không phải là do anh ta cướp đi tất cả tài sản của bố…
 
Đúng, là do anh hai!
 
Chiêm Ny như bị sét đánh, là anh hai hại chết bố!
 
Đột nhiên cô ta nhớ ra, anh hai từng hỏi cô ta sinh nhật và giờ sinh thật sự của bố, chính miệng cô ta đã nói cho anh ta biết, sau đó không lâu thì bố chết.
 
Mà cái chết của ông ta cũng không phải cái chết bình thường. Cô ta chỉ biết ở hiện trường tử vong, vốn chẳng có dấu vết có người thứ hai ở đó. Cho đến nay, bên phía cảnh sát vẫn chẳng có động tĩnh gì, chắc chắn là không tìm ra hung thủ.
 
Nhưng cô ta đã đoán được hung thủ là ai rồi.
 
Bố ruột của mình mà còn muốn hại chết, vậy liệu anh ta sẽ bỏ qua cô ta chứ?
 
Chiêm Ny siết chặt ống nghiệm đựng máu rỗng cứ như bám víu chút dũng khí để liều chết đến cùng của mình.
 
Cô ta không biết thầy Ninh có nói anh hai mình biết chuyện hôm nay tới trả bình hoa hay không. Nhưng dù không có thì thời gian còn lại của cô ta cũng không nhiều.
 
Chiêm Ny mang cái hộp về phòng mình, cẩn thận khóa cửa phòng.
 
Cô ta giấu bình hoa dưới gầm giường trước, nhưng chưa yên tâm nên lại lấy ra để dưới bàn học, nơi chân cô ta có thể thường xuyên chạm vào.
 
Cô ta ngồi vào bàn, lấy cuốn sổ chưa dùng lần nào ra, xé một tờ giấy trong đó rồi cầm bút lên.
 
Cầm bút được một lúc, cuối cùng cô ta hạ quyết tâm viết xuống giấy con số đầu tiên.
 
Từng con số đơn giản được cô ta viết trong vỏn vẹn năm phút. Sau khi viết xong cô ta mới ảo não phát hiện thứ mình viết là ngày tháng năm và giờ sinh chứ không phải bát tự.

 
Thế là cô ta lại mở điện thoại tìm cách đổi thành bát tự trên web.
 
Khó lắm mới tìm thấy một trang web nhưng lại phải đăng ký tài khoản mới cho đổi. Cô ta không chút do dự nạp tiền rồi nhập số.
 
Lần mò mười mấy phút, cuối cùng cô ta cũng lấy được bát tự của anh mình, Chiêm Hồi Thiên.
 
Cô ta xé một tờ giấy khác để viết bát tự vào, động tác đã lưu loát hơn. Sau đó cô ta lấy chiếc bình trong hộp ra, đặt lên bàn, lại tìm được một cái bật lửa của Chiêm Hồi Thiên dưới bàn trà để hoàn thành bước cuối cùng. Một tay cô ta cầm bật lửa, tay kia cầm tờ giấy đã viết bát tự, chậm rãi đốt nó.
 
Giây phút ngọn lửa như muốn nuốt chửng ngón tay cô ta, cảm giác đau nhói khi bị bỏng khiến Chiêm Ny vội vàng buông tay, ném tờ giấy sắp cháy sạch vào trong bình hoa.
 
Nhìn ánh lửa trong bình hoa dần tắt ngúm, biểu cảm lo lắng trên mặt cô ta hóa thành bình tĩnh.
 
Cả ngày hôm đó Chiêm Ny không rời khỏi phòng, ngay cả cơm cũng chẳng nấu.
 
Cô ta cứ ngồi trên giường mình như vậy và im lặng chờ đợi.
 
Chín giờ tối, cô ta nhìn ra cửa sổ, thấy có xe lái vào sân nhà.
 
Trong lòng Chiêm Ny giật thót, vội mở cửa chạy xuống dưới.
 
Chiêm Hồi Thiên vừa dừng xe xong, thấy Chiêm Ny chạy ra thì hơi bất ngờ: “Sao còn chưa đeo giày đã chạy ra đây rồi?”
 
Thấy Chiêm Hồi Thiên bước tới gần mình, Chiêm Ny lùi lại hai bước với biểu cảm cứng ngắc. Giọng nói cô ta xen lẫn nét run rẩy khó phát hiện: “Vừa nãy chạy nhanh quá nên em quên mất.”
 
“Đi vào đeo giày đi.” Chiêm Hồi Thiên không để ý sự khác thường của cô ta, chỉ nói một câu như vậy rồi về phòng mình. Anh ta bận rộn cả ngày ở công ty nên bây giờ rất mệt, không có tâm trạng quan tâm Chiêm Ny. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Thất bại rồi.
 
Chiêm Ny đứng ngoài cổng, hai tay siết chặt, quay đầu nhìn chằm chằm Chiêm Hồi Thiên.
 
Là do suy đoán của cô ta sai rồi? Hay là trình tự nguyền rủa có vấn đề?
 
Tiếp đó phải làm gì đây? Liệu Chiêm Hồi Thiên có phát hiện chuyện cô ta làm không? Anh ta có biết bình hoa đang nằm trong tay cô ta không?
 
Chiêm Ny cố gắng để mình bình tĩnh lại. Chiêm Hồi Thiên còn chưa biết cô ta đã biết chiếc bình hoa này thật ra là thứ gì, thậm chí còn biết tác dụng của nó. Cho dù anh ta có nói cô ta trả bình hoa lại thì cũng chẳng sao cả.
 
Lần này thất bại thì vẫn còn cơ hội khác.
 
Kết quả mãi cho tới khi trời tối đi ngủ, Chiêm Hồi Thiên chẳng hề nhắc tới chuyện bình hoa.
 
Việc này khiến tâm trạng lo lắng cả đêm của Chiêm Ny bình tĩnh lại. Anh ta không nói gì hết, hay quên rồi? Hay thầy Ninh không nói anh ta biết?
 
Nhưng dù có thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.
 
Chỉ là… Cô ta phải nhanh chóng biết được cách sử dụng bình hoa.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện