Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 61


trước sau


Sau khi con trai cúp máy, Yến Bách Văn ngẩng đầu nhìn vợ mình đang tựa cửa phòng sách uống trà, cười bảo: “Con trai bảo anh đừng nói cho em.”
 
Bà Yến bước vào phòng sách của chồng, đặt một tách trà khác bên tay ông ấy: “Vốn dĩ em cũng đâu tò mò thế.”
 
“Vậy giờ làm sao?”
 
“Trong vòng ba ngày, em muốn nhìn thấy ảnh chụp cô gái đó.” Bà ấy kéo cà vạt chồng mình, làm ông ấy bật cười.
 
“Mệnh lệnh của vợ, anh không dám không tuân theo.”
 
Đương nhiên Yến Tu không hề hay biết bố mẹ lén mình làm gì. Sau khi cúp máy, anh đứng dậy bước vào phòng ngủ cho khách. Cửa phòng không khóa, anh đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nức nở, nghẹn ngào vang lên rõ ràng.
 
Anh mở cửa đi vào, người nằm trên giường không hề hay biết. Khi đi tới cạnh giường anh mới phát hiện Liễu Mộc Mộc chưa dậy, cô vẫn còn ngủ, chỉ là ngủ không ngon lắm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Có lẽ là gặp ác mộng, buồn tủi quá nên khóc luôn trong mơ.
 
Anh khẽ thở dài một tiếng, cúi người lau đi hàng nước mắt giúp cô.
 
Nhiệt độ khi chạm vào khiến anh hơi khựng lại, bàn tay đặt lên trán cô cảm nhận được cái nóng bất thường.
 
Yến Tu thu tay lại, đứng dậy đi ra phòng khách gọi vào một dãy số. Chưa tới mười phút sau, chuông cửa vang lên.

 
Mở cửa ra thì thấy một bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng đi cùng một y tá trẻ tuổi.
 
Yến Tu mời hai bọn họ vào, dẫn họ đến phòng cho khách, khẽ nói: “Lúc trưa em ấy sốt nhẹ, sau khi uống thuốc hạ sốt thì ngủ. Vừa nãy tôi phát hiện nhiệt độ cơ thể lại tăng cao.”
 
Bác sĩ gật đầu, đo nhiệt độ cơ thể cho Liễu Mộc Mộc còn đang ngủ say và các bước kiểm tra cơ bản, sau đó nói với Yến Tu: “Nhiệt độ cơ thể hơi cao, tiêm thuốc hạ sốt trước đã.”
 
Thấy Yến Tu không có ý kiến, y tá bắt đầu pha thuốc.
 
Bác sĩ trung niên tự giác rời khỏi phòng ngủ. Các chủ doanh nghiệp sống trong khu chung cư này thường xuyên liên lạc với ông ta, vì thế ông ta đã từng gặp đủ loại yêu cầu.
 
Tuy rằng trong mắt bác sĩ vốn chẳng có khái niệm nam nữ khác biệt, nhưng nếu làm những người chủ doanh nghiệp này không hài lòng thì ông ta sẽ mất đi con đường kiếm tiền. Nhất là đàn ông trong giai đoạn yêu đương có sức chiếm hữu rất lớn, tuy chưa biết cậu Yến có phải loại người đó không nhưng tốt nhất là cứ né đi.
 
Điều khiến bác sĩ kinh ngạc đó là chính Yến Tu cũng đi ra theo.
 
Trong phòng người đến người đi, dù cho tiếng động không lớn thì cũng khiến Liễu Mộc Mộc tỉnh giấc. Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy có người lạ lại gần thì lẩm bẩm vài câu rồi kéo chăn che kín đầu, không để y tá chạm vào mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Y tá ở trong phòng bó tay với cô, cuối cùng đành phải cầm tiêm bước ra, khó xử nói với Yến Tu: “Cậu Yến, phiền cậu vào phòng xem một chút ạ.”
 
Yến Tu chỉ có thể vào theo, nhìn thấy trên giường có một ngọn núi nhỏ nhô lên, cô đang vùi mình trong đó.
 
“Cậu Yến, hay là cậu giúp tôi an ủi bệnh nhân được không ạ? Cô ấy không cho tôi chạm vào người.” Y tá đứng bên cạnh khẽ nói.
 
Yến Tu gật đầu, đi đến cạnh giường vén một góc chăn lên, để lộ Liễu Mộc Mộc đang cuộn người lại bên trong. Cô mơ màng mở mắt nhìn Yến Tu trước mặt, chậm chạp nhận ra anh.
 
“Yến Tu~” Giọng nói mềm mại, xen lẫn chút nghẹn ngào.
 
Yến Tu giơ tay về phía cô, Liễu Mộc Mộc duỗi cánh tay nhỏ đặt vào tay anh, sau đó cả người vươn qua.
 
Anh nghiêng người ngồi bên giường, cô nhanh chóng nhào vào người anh, cánh tay siết chặt eo anh, khẽ rên rỉ: “Khó chịu… Yến Tu, em khó chịu…”
 
Yến Tu ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, an ủi: “Ngoan, chịu một lát sẽ khỏe.”
 
Y tá tiêm thuốc ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt chàng trai đang an ủi cô gái trong ngực mình, bỗng chốc đỏ mặt lên, cảm khác mình rất vướng víu trong hoàn cảnh này.
 
Cô ta nhanh chóng tiêm thuốc xong, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
 
Yến Tu phải mất chút thời gian mới dỗ dành người đang ôm mình buông anh ra. Cả quá trình, bác sĩ và y tá đứng ngoài cửa đều duy trì nụ cười trên môi, tựa như không nghe thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghĩ ngợi lung tung.
 
Tới khi Yến Tu bước ra đóng cửa lại, bác sĩ mới thấp giọng dặn dò: “Sau khi tiêm thuốc hạ sốt xong thì sau một tiếng rưỡi sẽ hạ sốt. Cậu Yến phải chú ý xem, nếu tình trạng bệnh nhân khi ấy vẫn không tốt hơn thì lập tức đưa đến bệnh viện.”
 

“Tôi sẽ chú ý, làm phiền hai người rồi.”
 
Sau khi thanh toán tiền khám xong, Yến Tu tiễn hai người ra cửa.
 
“Không phiền đâu ạ. Nếu còn cần gì thì cậu Yến cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Bác sĩ nói hai câu đầy khách sáo rồi rời đi.
 
Tiễn bác sĩ xong, anh quay lại phòng ngủ dành cho khách xem thử tình hình Liễu Mộc Mộc. Sau khi tiêm thuốc, có vẻ cô không còn thấy khó chịu như trước nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường, cái tay nhỏ lại sờ soạng lung

tung như đang tìm kiếm gì đó.
 
Yến Tu bước tới nắm chặt tay cô. Cứ như đã tìm thấy thứ mình muốn, cô hơi rướn người qua anh cọ cọ vài cái rồi nằm im trong ngực anh.
 
Tựa như một con thỏ nhỏ, mềm mại lại yếu ớt, khiến người ta không dám mạnh tay.
 
Yến Tu không đẩy cô ra, mặc cho cô ôm lấy mình. Anh cảm giác được hơi thở cô dần đều đều, lại ngủ thiếp đi lần nữa.
 
Khoảng mười một giờ đêm, cuối cùng thuốc tiêm cũng có tác dụng, nhiệt độ cơ thể Liễu Mộc Mộc dịu đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Yến Tu định buông cô ra, nhưng hình như cô lại nằm mơ, ôm anh khẽ khóc sụt sịt, cứ một tiếng lại tới một tiếng, vừa tủi thân vừa đáng thương.
 
Yến Tu bất lực thở dài, tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô.
 
Sau đó lại nghe cô gọi một câu mơ hồ: “Ông nội.”
 
Động tác của anh khựng lại một chút. Anh cúi đầu, véo cái mũi nhỏ của cô: “Nhóc vô ơn.”
 
“Yến Tu~” Một lúc sau, cô bắt đầu gọi tên anh.
 
Yến Tu từ từ nhắm mắt lại, khẽ “Ừm” một tiếng, tay vẫn tiếp tục vỗ về lưng cô.
 
Đồng hồ trên cổ tay anh hơi cấn làm Liễu Mộc Mộc không thoải mái, anh đành cởi đồng hồ đặt bên gối.
 
Trong căn phòng ngủ mờ tối, cuối cùng tiếng khóc nức nở cũng dừng lại, chỉ còn tiếng hít thở của hai người xen lẫn với nhau, mãi đến lúc trời sáng.
 
Buổi tối đi qua.
 
Năm giờ hai mươi phút sáng, trời còn chưa sáng hẳn, mọi người trong thành phố cũng chưa thức dậy hết. Yến tu chậm chạp mở mắt trong phòng ngủ cho khách nhà mình.
 
Tư thế ngủ của anh luôn rất ngay ngắn, nhưng người ôm anh ngủ thì không như vậy.
 
Tối hôm qua cô gái nhỏ ôm eo anh ngủ, thế nhưng bây giờ lại nằm sấp nửa người trên người anh, đầu cô gối lên tay anh, cái chân trắng trẻo vắt ngang lưng anh.
 
Yến Tu nhắm mắt, lặng lẽ vùi đầu về gối. Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh hiện giờ đó chính là, có lẽ lần sau anh nên chuẩn bị một chiếc áo ngủ vừa người hơn cho cô, ít nhất là không phải cái cô đang mặc.

 
Mốt lúc lâu sau, anh lại mở mắt lần nữa, sờ lên trán Liễu Mộc Mộc thấy nhiệt độ đã trở lại bình thường. Anh khó khăn lắm mới có thể chỉnh lại tư thế cho cô mà không làm cô tỉnh giấc.
 
Mất đi “gối ôm”, Liễu Mộc Mộc không vui lẩm bẩm mấy tiếng, Yến Tu đành nhét cái gối vào thay thế, cô mới im lặng.
 
Yến Tu đứng cạnh giường nhìn một lúc rồi quay người đi ra phòng khách nằm.
 
8:30 sáng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu rọi khắp phòng, cuối cùng người trên giường cũng nhúc nhích. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Khi đầu có Liễu Mộc Mộc tính tảo lại thì đã ngủ được khoảng hai mươi tiếng.
 
Cô nhớ mang máng hình như mình có tỉnh giấc vài lần, nhưng cứ mơ mơ màng màng chẳng biết là mơ hay thật.
 
Cơ thể cô mỏi nhừ, chẳng có sức sống, cổ họng đau rát, đầu hơi choáng váng. Cô nhớ lại, hôm qua trước khi ngủ, Yến Tu có cho cô uống thuốc, chắc là cô sốt rồi.
 
Cô ôm chăn ngẩn người ngồi trên giường một lúc, mãi tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới hoàn hồn.
 
“Dậy rồi à?” Yến Tu đứng ngoài cửa, trong tay là một ly nước ấm và một bộ quần áo.
 
“Chào buổi sáng.” Liễu Mộc Mộc ỉu xìu vẫy tay chào anh.
 
Anh bước vào phòng đưa ly nước cho cô, thuận tiện đặt bộ quần áo đã giặt sạch bên cạnh gối: “Ăn cơm đã, lát đưa em về.”
 
Nói xong thì anh xoay người rời đi, không nhìn cô lấy một cái.
 
Lạnh lùng thật, Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ.
 
Cô “À” một tiếng, nhưng lúc đó Yến Tu đã ra ngoài. Cô rất nghi ngờ anh chẳng hề nghe thấy câu trả lời của cô.
 
Sau khi Yến Tu rời đi, cô lề mề mặc quần áo đặt trên giường, thuận tiện gấp chăn mền hỗn loạn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Bỗng cô mò được một cái đồng hồ nam rất đắt trong đống chăn.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện