Liễu Mộc Mộc giơ đồng hồ lên ngó nghiêng một lúc, hiển nhiên đây không thể là đồng hồ của cô được, lại càng không thể là thứ tự dưng chui ra trong chăn khi cô đang ngủ.
Cho nên là, vì sao đồng hồ của Yến Tu… Lại xuất hiện trong chăn của cô?
“Ừm…” Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia một lúc, bắt đầu hồi tưởng lại xem mình có quên gì không.
Ví dụ như, cô mơ thấy Yến Tu ôm mình dỗ cô đi ngủ, không những không hung dữ mà còn rất dịu dàng, cô nằm mơ thật à?
Liễu Mộc Mộc ở trong phòng suy nghĩ lung tung nên mất thêm mười phút mới bước ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn chỉ bày bữa sáng của một mình cô, chẳng thấy Yến Tu đâu.
Bởi vì đang bị cảm nên vị giác của cô không nhạy, ăn uống chẳng có mùi vị gì. Nhưng chiếc bụng trống rỗng gần một ngày cho nên cô vẫn quét sạch bàn thức ăn đó, kể cả ly sữa bò nóng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô thuận tay dọn đồ vào bếp. Lúc này Yến Tu mới bước ra từ phòng sách, mặc âu phục phẳng phiu, có vẻ định đưa cô về rồi đi làm luôn.
“Đi thôi.”
Liễu Mộc Mộc im lặng theo sau. Lúc đi thang máy xuống lầu cô còn nghĩ, hình như anh rất muốn đuổi cô đi càng sớm càng tốt.
Hai người đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nơi có ánh đèn lờ mờ. Liễu Mộc Mộc bước nhanh vài bước, giơ tay chọt eo anh.
Anh không quay đầu, nhưng bàn tay bắt được tay nhỏ của cô, sau đó lại buông ra: “Sao?”
Liễu Mộc Mộc lấy chiếc đồng hồ kia ra, lắc lắc trước mặt anh: “Em vừa tìm thấy một chiếc đồng hồ trong chăn á.”
Yến Tu nghiêng đầu liếc qua, sau đó rơi vào im lặng.
“Sao đồng hồ của anh lại ở trên giường em vậy?” Liễu Mộc Mộc lại chọt anh.
Yến Tu cũng rất muốn biết, bởi vì anh thật sự không hiểu được, rốt cuộc thì tư thế ngủ xấu cỡ nào mới có thể lẳng lặng di chuyển vị trị của một chiếc đồng hồ từ bên gối vào trong chăn chứ.
“Đó là nhà anh.”
Đồng hồ của anh xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong nhà anh thì đều hợp lý.
“Vậy tại sao nó lại nằm trên giường? Rõ ràng lúc em ngủ đâu có đâu.” Liễu Mộc Mộc tiếp tục hỏi.
Yến Tu không trả lời, anh vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi tiếp!
Tự lừa mình dối người vậy luôn!
Liễu Mộc Mộc thầm cười, chạy lên hai bước, ôm lấy cánh tay anh, ngửa đầu hỏi: “Có phải anh nhân lúc em ngủ rồi làm chuyện xấu gì không?”
Yến Tu dừng chân, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy.”
“Hả hả?” Đôi mắt Liễu Mộc Mộc sáng lên.
“Anh lén cân xem em nặng bao nhiêu.”
“Hả?” Hình như câu này hơi lạ.
“Khoảng chừng hơn năm mươi ký.”
“Làm gì có!” Liễu Mộc Mộc trợn trừng mắt, kiên quyết bảo vệ cân nặng chính xác của mình.
“Em chắc không?” Yến Tu bình tĩnh hỏi lại.
Liễu Mộc Mộc: Thật ra cô cũng không chắc lắm… Không được, cô hoảng hốt, muốn về nhà cân thử.
Bởi vì chủ đề cân nặng khiến người ta quá đau lòng, thế nên cô quên mất luôn chuyện đồng hồ. Mãi tới khi được đưa về nhà họ Đổng, sờ thấy chiếc đồng hồ kia, cô mới phát hiện mình dính chiêu đánh trống lảng.
Vậy cuối cùng thì chiếc đồng hồ kia là sao?
Yến Tu vừa lái xe rời đi nghe thấy điện thoại thông báo không ngừng, hơi nhoẻn môi cười.
Liễu Mộc Mộc biến mất một ngày trời cuối cùng cũng về. Mặc dù cả nhà ai cũng biết nhưng không ai hỏi. Có tối một hôm cô còn nghe thấy Đổng Chính Hào đang dặn dò Đổng Kỳ, bảo rằng tâm trạng cô không tốt nên cậu có nói chuyện thì nói nhỏ thôi, tránh làm phiền cô nghỉ ngơi.
Liễu Mộc Mộc tiếp tục nghỉ ở nhà trong sự cẩn thận của mọi người hai ngày, sau khi hết cảm thì đi học lại.
Mấy người Vệ Tuyết không hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, nhưng những ngày này, dù cô có đi đâu thì họ cũng đi cùng cô. Cuộc sống trường học bận rộn đầy sức sống, có bạn bè bên cạnh, dần dần, cảm xúc suy sụp trong lòng cô cũng vơi bớt.
Nửa tháng sau khi ông Lưu mù qua đời, vào một ngày chủ nhật, Liễu Mộc Mộc mang theo chìa khóa ông ấy để lại đi tới căn nhà nhỏ của ông ấy.
Bởi vì chủ nhân đã mất nên cảm giác cây cối trong sân cũng uể oải theo.
Ghế nằm vẫn còn đặt ngoài sân không ai cất, căn phòng đã lâu chưa mở cửa thông gió, trong không khí ngập tràn mùi bụi bặm cũ kỹ.
Cô mở cửa sổ cho thông gió, tìm thấy bình tưới nước bên cạnh giàn hoa. Cô tưới nước cho mấy loài hoa cỏ không biết tên, sau đó nằm trên ghế nằm phơi nắng một lát. Bên tai loáng thoáng như tiếng nấu cơm của ông Lưu mù, nhưng thật ra chẳng có gì cả.
Tuy vậy, cô không con khổ sở như lúc đầu nữa. Đã đối mặt với quá nhiều sự chia ly, thế nên cảm giác này bỗng chốc như một thói quen, chỉ hơi đau buồn một lúc rồi thôi.
Người nhà của cô chậm rãi hóa thành hai từ “quá khứ”, chỉ mình cô tiếp tục bước về phía trước.
Một tháng sau khi ông Lưu mù qua đời, trời dần nóng lên.
Mùa hè ở Khánh Thành đến rất sớm. Mặc dù đã trải qua một mùa hè ở đây nhưng Liễu Mộc Mộc vẫn không thể thích ứng với việc mới đầu tháng tư mà nhiệt độ đã lên tới hai mươi lăm độ.
Điều này khiến cô thân là một người sống ở miền Bắc cảm thấy mình không sống nổi mấy tháng sau, khi nhiệt độ ngày càng cao.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bởi con người vốn đâu sống dễ dàng gì. Thế là cô bỏ ra hai mươi đồng mua một chiếc dù không biết có che nắng được hay không, ít nhất thì khi gục mặt xuống bàn ngủ, cô sẽ không bị ánh mặt trời chiếu vào.
Người xung quanh đi qua đi lại hòa cùng tiếng rao bán sôi nổi. Có tiếng đòi hạ giá, có tiếng nói chuyện, còn có máy cắt tóc rền vang ở tiệm nào. Tất cả vờn quanh Liễu Mộc Mộc, nhưng cô vẫn ngủ yên như ngọn núi già.
Quầy hàng coi bói đã từng rất đông đúc giờ đây chỉ còn lác đác vài người thỉnh thoảng ghé ngang vì muốn tìm ông Lưu mù.
Khi nghe tin ông ấy qua đời, bọn họ đều thở dài, có vài bà thím còn chảy nước mắt, nhưng không ai nhờ Liễu Mộc Mộc coi bói cho mình.
Dù sao trông cô cũng không giống thầy bói thật cho lắm.
Ngày đầu tiên bày quầy hàng, thu về âm mười lăm.
Mười lăm đồng này là tiền túi cô dùng để mua cơm trưa. Mặc dù cơm khá ngon, nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Người trong nhà đều biết chuyện cô bày quầy hàng. Buổi tối khi ăn cơm, Đổng Chính Hào nhìn khuôn mặt lạnh lùng của con gái lớn, thận trọng hỏi: “Hôm nay buôn bán thế nào?”
Liễu Mộc Mộc đặt đũa xuống, bỗng thấy chẳng còn hứng ăn.
Thấy cả nhà đều trông mong nhìn về phía mình, Liễu Mộc Mộc mất tự nhiên lên tiếng: “Không có khách tới.”
Sau một thoáng im lặng nơi bàn cơm, Đổng Chính Hào xốc nổi