Liễu Mộc Mộc cọ cọ lồng ngực Yến Tu: “Em muốn xem xét lại đã, trông anh khó nuôi lắm.”
“Có à? Vậy sau này tôi ăn ít lại nhé?” Yến Tu nói đùa cùng cô.
Một ngón tay Liễu Mộc Mộc tuyệt tình đẩy gương mặt tuấn tú của anh ra, đàn ông lòng dạ khó lường.
Cái này có phải vấn đề ăn ít hay không đâu?
“Ấy?” Khi ngón tay cô chạm vào trán anh thì cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường khiến Liễu Mộc Mộc khựng lại, sau đó đặt cả bàn tay lên trán Yến Tu.
“Anh sốt rồi!” Liễu Mộc Mộc vội rời khỏi lồng ngực anh, đang định đứng thẳng dậy thì bị Yến Tu kéo lại.
“Ừm, tôi biết.” Anh ôm cô trong ngực, giọng điệu cực kỳ bình thản.
Liễu Mộc Mộc lại sờ tay anh, vẫn thấy lạnh như cũ.
Khi nhìn lên, tầm mắt nhìn thấy ba cúc trên cùng của áo sơ mi nơi trước ngực anh không cài, rõ ràng đang hoan nghênh người ta thăm hỏi. Thế nên Liễu Mộc Mộc thuận tay thò vào sờ soạng thử, né đi băng vải, thấy những nơi khác cũng lạnh.
Yến Tu mặc cho bàn tay mềm mại, nhỏ bé sờ lung tung khắp người mình. Không những vậy, anh còn hỏi thăm như dịch vụ chăm sóc khách hàng: “Sờ sướng không?”
“Cũng, cũng tạm.” Lúc này, Liễu Mộc Mộc mới nhận ra mình đang làm gì, gương mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay lại.
Khụ, cảm giác đã lắm.
Không phải, chuyện này không phải trọng tâm!
Cô vội xua đi mấy suy nghĩ lung ta lung tung, hỏi Yến Tu: “Triệu chứng này của anh có phải bình thường không đó?”
Có ai phát sốt mà còn chia ra chỗ nóng, chỗ lạnh không?
“Bình thường. Đừng lo, sau khi bài trừ độc tố lần thứ nhất thì nhiệt độ sẽ trở lại như cũ.”
Liễu Mộc mộc không rành những chuyện này nên tạm tin anh.
Mặc dù cô đã cố tránh nhắc tới bố Yến Tu nhất có thể nhưng bác sĩ lại là do ông ấy dẫn đến. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Bác sĩ bố anh đưa tới có đáng tin không? Họ có nhiều kinh nghiệm lắm hả?”
Mặc dù nghe anh nói thì vết thương chẳng đáng gì, nhưng độc cương thi dễ bài trừ như vậy thật ư? Liễu Mộc Mộc cứ cảm thấy anh chỉ đang an ủi mình.
“Ừm… Đêm nay bọn họ sẽ bài trừ độc tố cho tôi, em có muốn tự mình tới xem để xác nhận không?”
Liễu Mộc Mộc hơi rung động, cô muốn đi.
Nhưng cô chưa kịp gật đầu thì Yến Tu đã bổ sung: “Bố tôi cũng ở đó.”
Ý định chưa kịp phất lên trong lòng đã chết dí, tầm mắt cô lơ đễnh: “Em không đi đâu.”
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không muốn làm phiền hai bố con họ gặp mặt.
Yến Tu cố ý thở dài bên tai cô: “Được, đành cất lại bao lì xì lớn bố tôi chuẩn bị để sang lần sau đưa em vậy.”
Có cả lì xì á? Nếu không đi thì có phải lỗ quá không? Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ, biểu cảm tiếc nuối lộ rõ trên mặt. Yến Tu nhìn biểu cảm đa dạng thay đổi liên tục trên mặt cô, quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên.
Chơi đùa với bạn gái được một lúc, Yến Tu bắt đầu thấy mệt. Liễu Mộc Mộc bắt anh nằm uống giường, cứng rắn ra lệnh: “Anh ngủ một lát đi, em ở đây với anh.”
“Em ngủ với tôi đi.” Yến Tu hơi nghiêng người để Liễu Mộc Mộc nằm trong lồng ngực của mình. Chiếc giường không lớn lắm, nhưng vừa đủ cho hai người cùng nằm.
Tuy lúc học toán cao cấp, Liễu Mộc Mộc đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ rất tỉnh. Nhưng khi được anh ôm vào ngực, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, đôi mắt cô chậm rãi nhắm lại.
Cô ngủ say tới nổi hơn sáu giờ chiều, Yến Bách Văn đến đón con trai bài trừ độc tố, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Khi Yến Bách Văn mở cửa, Yến Tu thức lại ngay, nhưng cô gái nhỏ trong lồng ngực anh vẫn còn thở đều, chăn bịt kín mít chỉ để lộ gương mặt nhỏ bằng bàn tay.
Yến Bách Văn và con trai nhìn nhau, ông ấy thấy được vẻ lúng túng hiếm thấy trong đáy mắt anh.
Biết con trai yêu đương đúng là khác một trời vực với chuyện tận mắt nhìn thấy con trai yêu đương. Nếu không phải ông ấy đã cam đoan với con trai rằng tạm thời sẽ không nói cho vợ mình biết chuyện này thì nhất định ông ấy sẽ lấy điện thoại chụp mấy tấm gửi cho vợ để chia sẻ tâm trạng lúc này của mình.
Tiêu đề sẽ là: Xấu hổ chưa! Vừa mở cửa ra, ông bố già phát hiện con trai mình đang ôm một cô gái ngủ.
Thấy Yến Bách Văn đứng bất động ngoài cửa, Yến Tu bất đắc dĩ gọi: “Bố.”
Giọng anh rất nhỏ, không đánh thức người trong ngực.
Yến Bách Văn hiểu ý con trai, vội lùi về sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Yến Bách Văn vẫn chưa dám tin con trai có thể yêu đương như người bình thường.
Ông ấy chờ bên ngoài hai phút, Yến Tu mới cầm theo áo khoác, mở cửa bước ra.
“Con cứ đi như vậy, để một mình con gái nhà người ta ở trong đó à?”
Yến Tu nở nụ cười, vừa khoác áo vừa nói với bố mình: “Con ra trước chỉ để hỏi bố đã chuẩn bị quà gặp mặt xong chưa thôi.”
“Quà gặp mặt?” Chủ nhà họ Yến khựng lại.
Hai bố con nhìn nhau một lát, Yến Bách Văn mới sờ soạng khắp người, nhưng cảm thấy nếu vậy thì qua loa quá nên mới hỏi: “Con cảm thấy lì xì có được không?”
Yến Tu nhướn mày: “Rất được.”
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, mặc dù chưa nói với nhau được câu nào nhưng con trai đã chủ động thế rồi thì người làm bố như ông ấy không thể không tặng gì được.
Còn vì sao Yến Tu lại làm vậy à? Đó là vì biểu cảm tiếc nuối khi nhắc tới bao lì xì của Liễu Mộc Mộc làm anh quá ấn tượng cho nên mới muốn lấy giúp cô thôi.
Sau này khi gặp mặt chính thức, cô gái nhỏ lại được nhận thêm quà chắc chắn sẽ vui vẻ thật lâu.
Vì phần quà gặp mặt này, Yến Bách Văn đặc biệt cho người đi mua bao lì xì. Nhưng bao lì xì nhỏ quá, khi nhét tiền vào phải dùng lực.
Chờ ông ấy nhét gọn tiền vào bao lì xì xong thì đưa cho con trai mình. Con của ông ấy không thèm quay đầu, bước vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại, không để ông ấy nhìn thấy gì.
Yến Bách Văn: Tự dưng cảm thấy mình bị con trai ruột lừa tiền.
Khi anh quay lại phòng nghỉ, Liễu Mộc Mộc vẫn chưa ngủ dậy. Tay cô sờ soạng khắp nơi dưới chăn, hình như đang tìm kiếm “gối ôm” vừa biến mất.
Yến Tu đứng bên giường nhìn một lúc lâu, cuối cùng quyết định gọi cô dậy.
Liễu Mộc Mộc khó chịu lẩm bẩm, mở mắt ra. Yến Tu cầm hai tay cô, kéo cô khỏi giường.
Cô quấn chăn mềm ngồi trên giường, vì ngủ quá nhiều nên bây giờ vẫn còn mơ màng. Cô giương đôi mắt ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, nhìn cả buổi mà chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đáng yêu thật, Yến Tu bóp mặt cô.
“Mộc Mộc, em ở đây đợi một lát nhé. Chút nữa tôi sẽ nhờ Phương Xuyên chở em về trường, được chứ?”
Yến Tu cầm tay cô dịu dàng nói.
Liễu Mộc Mộc ngoan ngoãn gật đầu, làm sợi tóc ngố trên đầu cũng lắc lư theo.
Sau đó Yến Tu đặt một bao lì xì cực kỳ dày vào tay cô. Bao lì xì vốn chỉ có thể chứa hai tờ tiền nhìn như muốn rách tới nơi.
“Đây là quà gặp mặt mà bố tôi tặng em.”
Hả? Liễu Mộc Mộc sờ bao lì xì, còn chưa kịp phản ứng lại thì Yến Tu đã hôn lên gò má cô: “Tôi đi trước đây.”
“Ồ…”
Sau khi Yến Tu rời đi được khoảng chừng năm phút, Liễu Mộc Mộc mới tỉnh táo lại. Cô nhìn bao lì xì trong tay mình, cảm giác bầu trời như vỡ làm hai.
Đây là bao lì xì bố Yến Tu tặng cô. Nói cách khác, vừa nãy ông ấy đã tới, còn nhìn thấy cô ngủ trên cùng chiếc giường Yến Tu!
Liễu Mộc Mộc cực kỳ muốn quay trở lại mấy tiếng trước, kéo bản thân đang ngủ say sưa trong ngực Yến Tu xuống giường. Đúng là không nên để sắc đẹp say mê trong lúc nhất thời mà!
Khi Phương Xuyên qua đón Liễu Mộc Mộc, vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc đời nữa rồi.
“Sao vậy? Yến Tu chọc tức em à?” Phương Xuyên trêu chọc.
Liễu Mộc Mộc giơ bao lì xì trong tay lên trước mặt anh ấy: “Bố của Yến Tu lì xì cho em.”
Phương Xuyên nhìn kỹ lại rồi “Há” một tiếng: “Bao lì xì dày vậy luôn à? Vừa nãy em gặp bác trai Yến rồi hả?”
Liễu Mộc Mộc làm mặt mếu: “Em không gặp bác ấy, chỉ có bác ấy nhìn thấy em thôi, tại khi đó em đang ngủ.”
“À…”
Chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó cũng thấy lúng túng rồi, Phương Xuyên an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực chút đi, dù sao thì lúc đó em cũng đâu biết gì đâu. Sau