Tháng bảy ở Khánh Thành, ngay cả ve sầu cũng thấm mệt cất lên tiếng kêu bất lực.
Vượt qua bài kiểm tra ác mộng, cuộc sống sinh viên năm nhất của Liễu Mộc Mộc coi như kết thúc.
Trước ngày nghỉ một đêm, Trịnh Tuyên và Tiền Hiểu Manh mới ba người còn lại trong ký túc ăn một bữa để chính thức thông báo cả hai thoát ế.
Thế là mấy người Liễu Mộc Mộc toàn bị cho ăn thức ăn cho chó lập tức không tiếc thương túi tiền của Trịnh Tuyên, chọn một nhà hàng hải sản đắt tiền nhất.
Dân Khánh Thành khi ăn đồ sống có thói quen uống rượu. Lý do vì sao thì không ai biết, có lẽ là muộn tiệt trùng đống thức ăn vào bụng chăng?
Trịnh Tuyên là người địa phương, thế nên không hề do dự gọi bốn mình rượu trắng cho các cô. Thậm chí anh ta còn nhiều lần khiêu khích rằng các cô quá gà, anh ta đã uống rượu rồi kìa.
Làm vậy mà nhịn được cho nổi à?
Đương nhiên là không nhịn được rồi.
Thế là Liễu Mộc Mộc và ba đồng bọn nhỏ cấu kết với nhau ép anh ta uống rượu, còn thuận tay rót rượu cho chính mình, cuối cùng tất cả say tí bỉ cùng nhau.
Sáng hôm sau khi ngủ dậy, Liễu Mộc Mộc cảm giác đầu óc đau nhức như có thứ gì đập vào.
Cô nằm trên giường nhớ lại chuyện tối qua.
À, phải rồi. Trên đường về ký túc xá, Tiết Lam cứ đòi phải mở một “buổi hòa nhạc” ngay ven đường, giọng hát dọa sợ hai con mèo đang đánh nhau và một anh trai đạp xe ngang qua.
Lúc đó cô và Vệ Tuyết đang làm gì ấy nhỉ?
Các cô nhỏ sạch cỏ dưới đất rồi gộp thành một bó để tặng cho siêu sao ca nhạc họ Tiết đang cất cao giọng ca ngàn vàng. Sau đó cả ba ngồi trên thành bồn hoa, vừa nhổ cỏ vừa hợp xướng cùng nhau.
Người duy nhất còn tính chính là Tiền Hiểu Manh đã quay lại toàn bộ quá trình cho các cô.
… Đúng là phản đồ toàn là người trong nội bộ thôi mà.
Liễu Mộc Mộc sờ soạng trong chăn, tìm thấy điện thoại của mình. Vừa mở máy lên, cô đã thấy thông báo tin nhắn xuất hiện.
Tiền Hiểu Manh vừa gửi một video vào nhóm chat phòng ký túc của các cô.
Liễu Mộc Mộc hơi khựng lại, sau đó thoát ra.
Còn có một tin nhắn do Đổng Duyệt gửi. Cô ấy hỏi khi nào cô được nghỉ, có cần để bố tới đón không?
Ngoài ra có cả một hàng dấu chấm hỏi của Yến Tu cùng câu hỏi cô đang ở đâu.
Bên trên là khung call video đã kết thúc từ ngày hôm qua, cuộc gọi đó kéo dài khoảng mười lăm phút. Cô gọi từ khi nào ấy nhỉ?
À, là lúc đang hát hợp xướng.
Lúc đó cô nghĩ, mình hát thì phải có bạn trai cổ vũ mới vui chứ. Nhưng hát hăng quá nên cô cũng chẳng để anh có bắt máy hay không.
Liễu Mộc Mộc lặng lẽ kéo chăn qua đầu. Sao người khác uống say là quên sạch sẽ, còn cô lại nhớ rõ giữ vậy. Người với người với nhau cả, cần gì làm khó nhau như vậy!
Vệ Tuyết vừa tỉnh dậy cũng làm động tác y hệt Liễu Mộc Mộc. Cả hai như muốn dù có chết ngạt trong chăn thì cũng không muốn đối diện với ánh mặt trời hôm nay.
Mà nói mới nhớ, cô còn nhớ buổi hòa nhạc này của các cô được tổ chức ngay trước cổng trường đấy.
“Đau đầu ghê.” Giữa phòng ký túc yên tĩnh bỗng vang lên tiếng Tiết Lam.
Liễu Mộc Mộc kéo chăn thành một khe hở nhỏ, thò mắt ra.
Tiết Lam còn mặc bộ đồ ngày hôm qua, mái tóc rối bời. Cô nàng vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm: “Lạ ghê, sao hôm qua mình về được vậy?”
Tốt lắm, triệu chứng điển hình của mấy người say rượu xong là mất trí nhớ, ngưỡng mộ quá đi.
Vệ Tuyết vén chăn lên, Liễu Mộc Mộc thấy thế cũng đá chăn ra. Hai người ngồi trên giường nhìn nhau, quyết định chôn sâu hồi ức tối qua vào trong hố, không ai nhắc tới thì sẽ không ai xấu hổ.
Ba người vừa rửa mặt xong, Tiền Hiểu Manh đã xách theo túi lớn, túi nhỏ đựng bữa sáng bước vào phòng: “Ăn sáng nào.”
Liễu Mộc Mộc nhìn logo trên túi đồ, đây là đồ ăn của một cửa hàng nổi tiếng cách trường học rất xa, chắc chắn là do Trịnh Tuyên mua.
Tối qua uống say lên say xuống, sáng nay còn đứng dậy đi mua bữa sáng được. Đúng là người có bồ mà, kiên cường ghê gớm.
Ba người vây quanh bàn thức ăn được Tiền Hiểu Manh dọn ra. Liễu Mộc Mộc vừa nhai miếng bánh ngàn lớp vừa hỏi: “Hiểu Manh, chuyến xe cậu đi khởi hành lúc mấy giờ? Nếu đồ nhiều quá thì để mình bảo lão Đổng nhà mình lái xe chở mấy cậu ra ga cho.”
“Ba giờ chiều. Tới giờ thì Trịnh Tuyên sẽ chở mình đi.” Từ sau khi thoát ế, Tiền Hiểu Manh lập tức luyện cho thành thạo tuyệt chiêu khoe bồ.
Tự dưng bị nhét một đống thức ăn cho chó, tức giận!
Tiết Lam giơ cái tay đang cầm bát súp rau củ lên: “Mình thì mười hai giờ trưa. Mình hẹn Ninh Giai Lệ ở phòng bên cạnh cùng bắt xe đi rồi.”
Thế là Liễu Mộc Mộc lại nhìn sang Vệ Tuyết. Cô ấy giật giật môi dưới: “Ở cổng trường mình có một chuyến xe buýt tới thẳng sân bay vào lúc một giờ rưỡi.”
Bỗng nhiên Tiền Hiểu Manh “A” một tiếng, quay đầu nói với Liễu Mộc Mộc: “Phải rồi Mộc Mộc nè, tối qua mình nhận một cuộc gọi từ bạn trai cậu giúp cậu đấy.”
Liễu Mộc Mộc đang nhai bánh ngàn lớp nhíu mày lại: “Anh ấy nói gì?”
“Không nói gì cả, chỉ hỏi tụi mình đang ở đâu, có cần anh ấy qua đón hay không thôi. Nhưng mà lúc đó tụi mình đã về trường rồi nên mình bảo anh ấy không cần tới. Lát nữa cậu cứ gọi anh ấy đi.”
Nếu là người khác thì có thể Tiền Hiểu Manh sẽ bảo người ta đến trường, ít nhất còn giúp cô ấy vác ba con người đang say xỉn lên lầu được.
Nhưng bạn trai của Liễu Mộc Mộc… Không giống những người khác. Anh đứng lẫn giữa đám người cũng có thể khiến người khác thấy áp lực, cho nên không gặp là tốt nhất.
Đáng tiếc là Yến Tu lại không hề hiểu được tâm trạng xấu hổ của cô vì chuyện tối qua.
Sau khi ăn sáng xong không lâu, cô nhận được cuộc gọi từ Yến Tu.
Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc rồi mới bất đắt dĩ ấn nối máy.
“Dậy rồi à?”
Cô cảm thấy giọng nói Yến Tu có ẩn chút ý cười.
“Anh không được cười.” Liễu Mộc Mộc hung dữ, thầm nghĩ chắc chắn anh đang nhớ tới chuyện đêm qua.
“Tôi không cười.”
“Hừ.”
Yến Tu bất đắc dĩ chuyển chủ đề: “Tôi tới đón em nhé?”
Liễu Mộc Mộc lại hừ hừ hai tiếng: “Để em xem xét lại.”
Yến Tu gõ từng nhịp lên tay lái, nghiêng đầu nhìn cổng trường đại học của Liễu Mộc Mộc: “Xem xét gì?”
“Em đắt show lắm nhé. Khi nãy còn có người khác muốn đón em về cơ.”
Đón cô?”
Yến Tu chớp mắt một cái: “Được, vậy tôi không đến nữa.”
Vừa nói, anh vừa mở cửa bước xuống xe.
Liễu Mộc Mộc: …
Tức tới nổi tắt máy luôn.
Cô hung hăng ném điện thoại lên bàn, quay đầu hỏi ba người đang thu dọn hành lý: “Mình nói có người khác muốn đón mình rồi, thế mà anh ấy đồng ý ngay, bảo không đến nữa. Mấy cậu cảm thấy có phải anh ấy đang muốn tụi mình cãi nhau không vậy?”
Chứ không phải cô đang cố ý gây sự à? Ba người trong phòng nhìn dáng vẻ hậm hực của cô, chỉ có thể nuốt lời thật lòng ngược vào trong bụng.
Mười phút sau, bên ngoài phòng ký túc 413 vang lên tiếng gõ cửa.
Liễu Mộc Mộc mở cửa, nhìn thấy bạn trai tuấn tú của mình đang mặc âu phục màu đen đứng bên ngoài.
À… Mới sáng sớm tự dưng nhìn thấy dáng vẻ này của Yến Tu, ít nhiều gì cũng thấy kích thích chứ.
Yến Tu lịch sự không bước vào, chỉ nhìn vào trong, khẽ gật đầu chào hỏi ba người trong phòng: “Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu. Hai người cứ nói