Tác giả có lời muốn nói:【 ghi chú 】 nhắc nhở một chút, cái phương thuốc này là: Kinh phòng giải độc tán.
Baidu tìm kiếm, hiệu quả và tính an toàn còn chờ khảo chứng, xin đừng cho rằng thật, cũng đừng sử dụng nhé.
Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yến Hoài một đêm trằn trọc, ngay từ đầu là bởi Quý An mềm mụp dán hắn thật chặt, sau lại là vì đích xác sốt đến khó chịu, chỉ hôn hôn trầm trầm mà nguyên lành ngủ nửa đêm, thời điểm mơ hồ mở mắt, người vốn phải đang ôm eo hắn, lại không thấy đâu.
Hắn nhíu nhíu mày, gọi “An An”, vừa hô lên liền hơi giật mình, giọng hắn thế nhưng khàn tắt cả tiếng.
Không ai trả lời, Yến Hoài chống người ngồi dậy, mới chú ý tới cơ thể bị trùm kín mít bít bùng, hai cái chăn được buộc rất chặt, phía trên còn đè nặng cái áo choàng lông cáo của hắn kẹp cùng cái áo kèm vải nỉ hoa trắng của Quý An—— Yến Hoài mày hằn thành nếp, đứa nhỏ khờ khạo, không mặc áo kèm mà cứ như vậy chạy ra ngoài?
Hắn khoác áo choàng xoay người xuống giường, ngó thấy bàn nhỏ bày ấm trà nóng, không cần nghĩ cũng biết Quý An đại khái là sáng sớm đã chạy đi tìm chưởng quầy quán trọ.
Yến Hoài thể chất khó chịu, trong lòng lại mềm thành một mảnh, đổ miếng nước nhuận họng, cầm cái áo nỉ trên giường kia, đi về phía phòng cha hắn.
Quý An vẫn luôn nén nôn nóng, đến khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Bên ngoài mấy phòng khác có động tĩnh ra vào truyền đến, cậu xem Yến Hoài còn ngủ, nhẹ tay nhẹ chân, từng chút một từ bên người Yến Hoài dịch ra, lại rón rón rén rén mà từ trên giường bò dậy, trước đi tìm chưởng quầy nhờ đun bình nước ấm đưa đến phòng Yến Hoài, rồi một đường chạy chậm đi gõ cửa phòng Yến nhị gia.
Yến nhị gia trước giờ luôn luôn dậy sớm, canh giờ đó ông đã ăn mặc chỉn chu, đương phân phó quản sự đi mua chút lương khô, sai bọn hạ nhân thu thập hành lý chuẩn bị lên đường thì nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mở cửa liền thấy, đứng ngoài cửa chính là tiểu thư đồng hầu hạ Yến Hoài.
Quý An trong lòng gấp gáp, ngay cả quy củ khư khư nhớ rõ đều quên béng, vội vàng hành lễ xong lập tức thưa la: “Lão gia, thiếu gia phát sốt rồi, lão gia mau đi xem một chút đi.
”
Trên đường thiếu y thiếu dược, bị bệnh là phiền toái nhất, Yến nhị gia nghe thế tâm tình cũng quýnh quáng lên, kéo theo quản sự hớt hải chạy ra, hỏi Quý An: “Chuyện khi nào?”
Quý An theo sát phía sau Yến nhị gia, đáp ngay lập tức “Đêm qua đã rất nóng rồi ạ”, chưa dứt câu, cửa phòng Yến nhị gia đã tự động mở.
Yến Hoài trong tay cầm kiện áo, chậm rì rì từ bên ngoài đi vào, gọi “Cha”.
Sắc mặt hắn ửng hồng vì sốt, đáy mắt cũng xanh đen, nhìn là biết mang bệnh, Yến nhị gia nghiệm trọng trách: “Ra đây làm gì, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi.
”
Yến Hoài ra cửa thổi một hồi gió lạnh, càng cảm thấy cổ họng phát ngứa, không khỏi ho khan hai tiếng, gắng nhịn xuống, trấn an Yến nhị gia: “Cha, ta bất quá là cảm nhiễm phong hàn mà thôi, uông chút thuốc thì tốt rồi, không có gì trở ngại đâu.
”
Hắn nhờ quản sự cầm giấy bút tới, còn có tâm tư trêu chọc ông: “Cha à, ngài luôn cảm thấy ta tìm hiểu y thư vô dụng, lần này không phải có tác dụng rồi sao.
”
Lần này ra cửa không mang giấy mực, quản sự đành phải đi mượn chưởng quầy.
Yến nhị gia đối với hắn quả thực hết biện pháp, tự mình rót cho hắn chén nước đưa sang: “Bảo Bình An đỡ ngươi trở về nằm, trong chốc lát giấy bút mượn tới sẽ đưa đến chỗ ngươi, đừng ở chỗ này dây dưa nữa.
”
Yến Hoài tiếp nước uống cạn, thuận tay đem cái áo đưa Quý An cầm, nói: “Đa tạ cha.
”
Làm trò trước mặt Yến nhị gia, Quý An không dám nhiều lời thêm, sợ chính mình nơi nào không ổn dẫn Yến nhị gia phát hiện manh mối, kiện áo choàng giống một củ khoai lang phỏng tay, cậu không dám mặc, lại càng không dám đưa trả Yến Hoài, loay hoay không biết làm sao, lại nghe Yến nhị gia ở đằng sau kêu cậu: “Bình An.
”
Quý An làm người thực thà, nhưng bởi vì chột dạ, nghe Yến nhị gia gọi, thiếu chút quăng luôn áo, quay người lại nơm nớp lo sợ, thưa: “Lão gia, lão gia có cái gì phân phó ạ.
”
Yến nhị gia thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới ông chỉ kêu có tiếng thôi mà đứa nhỏ đã sợ tới vậy, vì thế nói ngắn gọn: “Hôm nay chúng ta ở dịch quán nghỉ một ngày, ngươi cẩn thận hầu hạ thiếu gia, đã biết chưa?”
Quý An rũ đầu không dám nhìn ông, thành thành thật thật trả lời: “Biết ạ.
”
Yến nhị gia vẫy vẫy tay, bĩu môi: “Làm gì sợ ta như vậy chứ, đi đi.
”
Quý An không chỉ sợ Yến nhị gia, cậu còn sợ cả Yến Hoài —— vừa bước khỏi cửa, Quý An lập tức nhanh chóng khoác áo choàng lên người, lắp bắp giải thích với Yến Hoài: “Thiếu gia, thiếu gia lạnh mà…… Ta không lạnh đâu.
”
Quý An còn tâm trang đâu lo lắng mặc ngược hay mặc đúng, hành lang nhỏ gấp khúc gió thổi vù vù, Yến Hoài ngay cả cái lò