Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển!
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Bọn họ ở quán trọ nghỉ ngơi một ngày.
Quản sự chạy ra ngoài rất xa mới tìm được một trấn nhỏ, ấn theo phương thuốc do Yến Hoài tự kê lấy thuốc trở về, Quý An hầu hạ Yến Hoài uống thuốc, lại một khắc cũng không rời khỏi người, nhìn chằm chằm Yến Hoài mệt mỏi ủ trong chăn ngủ cả ngày.
Cũng may đến sáng hôm sau, Yến Hoài bớt sốt, Quý An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn phải tiếp tục hành trình, trước khi lên xe ngựa Quý An cẩn thận kiểm tra qua lò sưởi của Yến Hoài, rèm cửa sổ cũng đều tỉ mẩn kiểm tra một lượt, xác nhận không lọt gió mới đỡ Yến Hoài lên.
Bất quá Yến Hoài nhiệt độ hạ, lại vẫn ho thường xuyên, Yến nhị gia lo lắng hắn, ra lệnh tốc độ đoàn đội chậm chút, buổi tối không cần tới trạm dịch lân cận nữa, thà rằng đi đường vòng, cũng phải vào trong trấn tìm một khách điếm đàng hoàng nghỉ chân, cứ như vậy, lộ trình quay về dùng dằng bị kéo dài gấp đôi, tám ngày sau mới đến nơi.
Xe ngựa Yến Hoài trực tiếp dừng trước cửa y quán trong thành, những dược liệu của y quán này phần lớn đều xuất phát từ Yến gia, lang lang trung kia cùng Yến nhị gia rất thân thiết, lập tức tự mình nghênh đón, bắt mạch khám bệnh cho Yến Hoài.
Quý An đứng ở một bên vô cùng khẩn trương, lang trung xem mạch xong, Yến nhị gia chưa mở miêng nói được bao lời, Quý An đã liền vội vàng hỏi: “Thiếu gia nhà ta thế nào ạ?”
“Không sao.
” Lang trung nhìn về phía Yến nhị gia, trình bày, “Yến lão gia, tiểu công tử chỉ nhiễm phong hàn thôi, không có gì đáng ngại, ta khai thêm phương thuốc phụ, chỉ cần ấn đúng cách sắc nấu, nghỉ ngơi nhiều hơn, không quá bảy ngày là khỏe ngay.
”
Yến nhị gia cùng lang trung cám ơn, sai Hoắc Hương đi theo lấy đơn thuốc, lại xoay nhìn Quý An săn sóc Yến Hoài một tấc không rời, trong lòng bỗng dưng sinh ra vài phân tự hào —— thằng con trai nhỏ này của ông nhìn như đối cái gì cũng lười nhác ruột để ngoài da, nhưng thủ đoạn thu mua nhân tâm lại thực lợi hại, cứ trông hai cái tùy tùng theo hầu bên cạnh hắn đều trung thành và tận tâm liền rõ, điểm này Yến Châu phải học hỏi đệ đệ đôi phần.
Biết bệnh của Yến Hoài không có gì to tát, Yến nhị gia cũng không trước tiên trở về phủ, hiệu thuốc còn nhiều sự tình chờ ông xử lý, đơn giản bảo xe ngựa chuyển hướng, đi hiệu thuốc Yến gia, trước khi lên xe ông quay đầu dặn dò Quý An: “Hoắc Hương không thận trọng bằng ngươi, cố gắng chăm sóc tốt thiếu gia của ngươi, nếu có việc xảy ra, nhớ sai người tới báo ta hay.
”
Quý An đáp “Vâng ạ”, quy củ hành lễ, tiễn Yến nhị gia rời đi, mới theo Yến Hoài lên xe ngựa về nhà.
Cậu cuối cùng đã có thể hoàn toàn buông tâm, cả người cũng không hề căng thẳng như hồi nãy, khuôn mặt nhỏ xám xịt bừng sáng, lời nói cũng nhiều hơn: “Thiếu gia, đại phu nói ngài không sao cả.
”
Hắn đương nhiên không sao, bản thân Yến Hoài trong lòng rất rõ ràng, nếu không phải xem Quý An suốt dọc đường lo được lo mất, hắn vốn cả y quán cũng tính toán chẳng tới đâu.
Yến Hoài liếc bé con bên người một cái, nhìn nụ cười đáng yêu cong cong nơi khóe miệng, ngứa tay nhéo nhéo chóp mũi Quý An, hỏi cậu: “Như này yên tâm?”
Quý An thực vui vẻ, chưa phát hiện cái gì không đúng cả, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Yến Hoài: “Vâng ạ”.
Yến Hoài tim nhũn xuống, niết niết thêm xíu gương mặt cậu, dưỡng qua một năm, hai má nhóc ngốc rốt cuộc cũng nuôi ra được chút thịt mềm mụp, cảm giác vuốt lên tương đối tốt, hắn cười thầm trong bụng, trên mặt lại đanh lại, nói: “Còn ‘ Vâng ạ ’? Có phải ngươi cảm thấy y thuật của hắn so với ta chuẩn hơn đúng không?”
Quý An chớp chớp mắt, ngây người, theo bản năng mà phủ nhận: “Không phải mà…… Hắn……”
Yến Hoài tiến về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách với Quý An: “Hắn cái gì nào?”
Mắt thấy sắp hết chỗ lui, Quý An vốn có chút bối rối, đầu càng ngốc, "Hắn" vài tiếng cũng không nói tiếp được câu nào, một bên trốn một bên xin tha: “Thiếu gia lợi hại nhất.
”
Yến Hoài tinh tế, nguyên một đường Quý An đều sợ hãi hắn là đang gạt cậu nhưng ráng nhịn không nói ra, hắn cố ý nghiêm mặt trêu cậu: “Vậy ngươi dỗ ta đi.
”
Sau lưng Quý An đều đã dựa vào vách xe, chẳng biết trốn đi đâu nữa, bị Yến Hoài vòng trong ngực, đáng thương nhìn Yến Hoài, giống một con vật nhỏ gặp ngõ cụt, chỉ có thể mặc người bắt nạt, không có sức lực gì biện giải: "Ta không có”.
Náo loạn một hồi, Yến Hoài lại có chút muốn ho, hắn giơ tay búng nhẹ trán Quý An, buông tha người ta, quay lưng khụ hai tiếng mới tiếp tục nói: “Ghi nợ trước, chờ ta khỏi bệnh rồi, lại chỉnh đốn ngươi.
”
Quý An bị Hoắc Hương bỏ độc vài tháng, học được chút gian manh nhỏ, cậu biết thiếu gia nói “chỉnh đốn” kỳ thật chỉ là hù người thôi, nhưng cậu luôn cảm thấy, thời điểm thiếu gia nói câu này với cậu và thời điểm nói với Hoắc Hương, thái độ không giống nhau.
Cậu không lý do phiếm hồng vành tai, nghe Yến Hoài ho húng hắng, không kiềm chế được chạy đi rót giúp Yến Hoài tách trà: “Thiếu gia mau uống nước đi.
”
Khi xe ngựa tới trạm dừng, Quý An nhớ kỹ bên ngoài đang gió lạnh, cậu đem áo choàng khoác gọn gàng cho Yến Hoài xong đốc thúc hắn nhanh chút về phòng, tất cả lực chú ý đều đặt hết chỗ Yến Hoài, tự nhiên cũng không phát hiện, một bên cửa chính Yến gia, Tân Trì đang lẻ loi một