Chương Hoa lại một lần nữa trở lại tòa nhà đã từng một đêm “lộn xộn” kia, giờ quan sát tỉ mỉ một chút, thì sẽ lưu ý thấy, ngựa trong chuồng ngựa chính là chiến mã, che lấp bên trong đống cỏ rơm úa vàng là binh khí giáo gươm.
Địa phương này quá mức cơ mật rồi, Chương Hoa cảm thấy, vẫn không thể đem nơi này làm điểm dừng chân của mình được, nhưng Trịnh Hủ cũng không có lừa gạt y, trước khi vụ án kênh mương Nam Giao kết án, an toàn của y đích xác bị uy hiếp đủ dường, mà Chương Hoa thì rất tiếc mạng, lại thuộc tuýp người tuyệt đối không muốn bản thân phải ấm ức nửa phần.
Chương Hoa có chút do dự, trong lúc nhất thời thực sự không tìm ra lựa chọn nào tốt hơn, thất thần mà cởi quần áo bẩn trên người xuống, thay vào y phục Trịnh Hủ tìm cho y, nghe nói là định chế riêng theo kích cỡ của y khi hắn làm việc ở bên ngoài.
Chất liệu quần áo tất nhiên là hàng thượng phẩm, vừa mềm mại vừa thoải mái, mặc trên người không hề cảm thấy ngột ngạt bó buộc, bất quá, Chương Hoa thực nhanh chú ý tới vị trí nội sườn lớp vải còn có thêm một đồ án thêu thùa nho nhỏ, làm cho y loáng thoáng nhớ tới rất nhiều chuyện xa xôi trước kia, ngay cả âm thanh Trịnh Hủ gọi tên y, y cũng không nghe.
Trịnh Hủ bưng một chén mì vàng ươm vào phòng, thấy Chương Hoa đã thay quần áo do chính mình tự tay lựa chọn vải vóc cùng kiểu dáng thiết kế, hiệu quả so với hắn tưởng tượng thậm chí tao nhã tuyển tú hơn không chỉ một phân, bồn chồn muốn hỏi Chương Hoa y có thích hay không, vì vậy liền gọi tên Chương Hoa, nhưng Chương Hoa có vẻ không để ý tới hắn lắm, Trịnh Hủ đến gần mới phát hiện, Chương Hoa té ra đã thất lạc về miền ký ức bí ẩn nào.
Thế nên, hắn lại hô thêm "Tử Ảm" và "Chương đại nhân", đều không nhận được hồi âm, trêu ghẹo gọi Chương Hoa "Phu nhân", vẫn là không bị để ý như cũ.
Bởi vì cái xưng hô cuối có chút làm càn lưu manh quá, Trịnh Hủ cũng không dám tiếp tục gọi Chương Hoa nữa, đơn giản đặt mì lên mặt bàn, đi qua nhẹ nhàng vuốt tóc Chương Hoa.
Chương Hoa bất chợt bị quấy rầy, giật nảy vai giống như chịu hoảng hốt, tuy nhiên đông tĩnh không lớn, y ngẩng phắt đầu nhìn Trịnh Hủ, trong hốc mắt còn vương đôi chút ẩm ướt nhạt nhòa.
Một lát sau, Chương Hoa mới hỏi: "Làm sao thế? ” Giọng điệu của y dù nghe gợn sóng bất kinh, không giống bộ dáng đã xảy ra tâm sự, nhưng Trịnh Hủ lờ mờ cảm giác, hơi nước ẩn ẩn đáy con ngươi Chương Hoa, thoạt nhìn sắp khóc đến nơi rồi.
Chương Hoa thực không thường xuyên để lộ tới biểu tình như vậy, Trịnh Hủ vô cùng ôn nhu, khẽ chạm chạm lông mi Chương Hoa một chút, ân cần nói: " Ta nấu mì cho ngươi, có điều thoạt nhìn ngươi hình như không mấy vui vẻ.
”
Chương Hoa chậm chạp ngửi thấy mùi hương món mì thơm lừng, nhìn nhìn ngóng phía cái bàn, không khó trông thấy bát sứ trắng đương đặt ở phía trên.
Y không trả lời câu hỏi của Trịnh Hủ, mà lại hỏi ngược hắn: "Ngươi nấu ư? ”
Trịnh Hủ đáp “ Ừ”, Chương Hoa liền trả lời "Ta đói bụng rồi", nhưng y tay chân lại chẳng chịu nhúc nhích, cũng không chịu nói muốn đi ăn hay thứ gì khác, cứ lẳng lặng nhìn Trịnh Hủ suốt cả buổi, mấy phút sau mới hỏi Trịnh Hủ: "Ngươi đã ghé qua Súc Châu Phủ sao? ”
Trịnh Hủ có một chút mê mang, nhưng vẫn là khai thật rằng hắn có đi qua, bất quá lý do là đi mần cái nhiệm vụ nghe rất giống "Khi sư diệt tổ", mà thủ đoạn hắn dùng tự