Nhưng y may mắn không có suy nghĩ lâu, bởi vì bị Trịnh Hủ vô tình vô ý cắt đứt mạch não rồi.
Tay Trịnh Hủ từ dưới chăn của hắn vươn ra, lại lần mò vào trong chăn Chương Hoa, sau đó thực mực thước, e dè cầm lấy bàn tay nhỏ Chương Hoa đặt bên người, thanh âm giống như đang dỗ dành một bé con rất nhỏ: "Ngủ không được sao? ”
Chương Hoa cũng không phát ra âm thanh gì, an ổn, bình tĩnh nằm, y có chút kinh ngạc Trịnh Hủ làm sao có thể phát hiện y còn chưa ngủ, nhưng vẫn là mềm giọng "Ừ" một tiếng, xoay vai sang, nghiêng người đối mặt với Trịnh Hủ cũng nằm tư thế ấy.
Bóng đêm tối đen dày đặc, trong phòng chỉ thanh thanh có chút điểm ánh trăng, Chương Hoa mượn ánh sáng này mô tả hình dáng đường cong thâm thúy của Trịnh Hủ, đôi môi hắn khẽ khàng động động, đối y nói chuyện: "Vì cái gì ngủ không được? ” Chương Hoa trả lời qua loa là do ban ngày ngủ quá nhiều, sau đó mượn việc Trịnh Hủ đang lôi kéo tay y mà làm cho hai cái chăn sinh ra khe hở liên thông, từng chút từng chút len lỏi cọ vào trong chăn Trịnh Hủ, cùng Trịnh Hủ dán chặt vào nhau, thanh âm thủ thỉ be bé nói: "Trịnh Hủ, ta có chút muốn rồi.
”
Kỳ thật y chỉ là đột nhiên không muốn bị mỗi cái chăn bao bọc, nhưng cách nói đòi ôm thực quá mức kiều khí, giống như đang chủ động hướng đối phương làm nũng vậy, cũng không thích hợp với mối quan hệ mập mờ hiện tại giữa Chương Hoa và Trịnh Hủ, vậy nên, y liền cảm thấy dưới tình huống khác bị ôm lấy chắc cũng không sao.
Mà Trịnh Hủ cũng rất nhanh để cho y toại ý nguyện, giang tay dịu dàng vòng y vào trong ngực, lòng bàn tay gồ ghề dán sát eo và cặp mông mượt mà của y, môi hắn hôn môi y, ôn tồn thân thân trong chốc lát, ve vãn dịch đến cằm và cổ, nhay nhẹ Chương Hoa một cái, dừng lại.
Hai người quấn quýt trong nửa phía giường cùng một chiếc chăn đơn, hô hấp người nào người nấy đều chẳng thể duy trì vững vàng bình tĩnh, Chương Hoa cảm nhận được sức nóng bất thường của cái bộ vị khó nói tên thuộc về thân thể đối phương, đang ái muội dán chặt nghèn ép vào bụng dưới chính mình.
Nhưng Trịnh Hủ bất chợt ngưng động tác rồi, hình như không có ý tiếp tục giải tỏa nữa, hắn dùng giọng điệu hiếm hoi ngày thường không hay thấy, đối Chương Hoa hổn hển nói: "Hôm nay ngươi còn không muốn ở lại chỗ ta cơ.
”
Biết rằng ẩn ẩn một xíu hờn dỗi, miệng lưỡi càng nhiều chỉ là đang trần thuật một sự thật..
Tiếp đó, bàn tay hắn đương ôm sau lưng Chương Hoa lại chậm rãi di chuyển đến giữa hai người, nhẹ nhàng an ủi Chương Hoa, ở trong tiếng thở dốc như Chương Hoa sắp khóc, nỉ non: "Nếu ta không có ở đây, ngươi phải làm thế nào bây giờ.? ”
Chương Hoa keo sơn dính vào trong ngực Trịnh Hủ, tiêu tốn thời gian rất dài để bình ổn trạng thái chính mình, mới động động mười ngón tay không biết từ lúc nào đã trèo lên vai Trịnh Hủ, khẩu khí giấu đầu lòi đuôi, không sao cả đáp: "Ta cũng có tay mà.
”
Trịnh Hủ bật cười, vươn cái tay còn lại chưa bị Chương Hoa kịp làm bẩn, kéo cổ tay Chương Hoa đan trên vai mình xuống, âu yếm đặt ở bên môi hôn hôn, tăng lực ôm Chương Hoa càng chặt thêm đôi chút, mơn trướn dán tai Chương Hoa trêu ghẹo: "Lần sau ta dùng miệng cho ngươi nhé, sẽ càng thoải mái hơn.
”
Chương Hoa nghe mà sửng sốt giây lát, đầu ngón tay bị Trịnh Hủ ngậm ngậm chà chà, câu đến giật nảy mình, ở trong lòng Trịnh Hủ nhìn cái gì đều không rõ, mờ mờ ám ám, y đơn giản lựa chọn nhẹ nhàng khép chặt mi mắt, không hồi âm lại hắn.
Bởi vì y tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, y cùng Trịnh Hủ "tiếp theo" là khi nào.
Tuy nhiên, thời khắc này đây, Trịnh Hủ ôm y như vậy, buồn ngủ hình như quả thật sẽ dễ dàng đến mau hơn nhiều.
Cho nên Chương Hoa ngắn ngủi cho phép mình phóng túng bản thân, thẳng thắn vứt chăn qua một góc, không thèm đoái hoài việc có nên dịch trở lại nửa giường còn lại của mình hay không, rất nhanh, cũng rất thỏa mãn, rơi vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Chương Hoa bị một chút động tĩnh nhỏ đánh thức.
Trịnh Hủ đã nhấn mạnh mấy lần rằng mức độ an toàn ở đây rất cao, cho nên Chương Hoa cũng không bởi vì chuyện ngày hôm trước sinh ra quá nhiều lo lắng, nhưng trong giấc ngủ bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ quái, Chương Hoa vẫn là lập tức bừng tỉnh.
Y mở mắt ra, không nghe thấy cái loại sột soạt của người đang di chuyển, cũng không có chạm được đến Trịnh Hủ vốn dĩ phải nằm kế cạnh y.
Chương Hoa cơn buồn ngủ bay biến hơn phân nửa, xoay thân thể ngồi dậy, hô một tiếng: "Trịnh Hủ.
”
Trịnh Hủ không đáp lại y, Chương Hoa trở nên càng lúc càng khẩn trương, đứng lên vội vã khoác y phục, xuống giường đẩy cửa ra, sau đó lập tức liền tìm được người vừa nãy hãy còn ôm y trước khi thiếp đi.
Trịnh Hủ đưa lưng về phía y, hắn ngồi trên bàn đá trong viện, bên cạnh còn xuất hiện thêm ba người lạ mặt, đều mặc khải giáp, đao kiếm đều đặt trên bàn đá, bọn họ giống như đang thảo luận chuyện gì quan trọng lắm.
Vừa mới tỉnh ngủ phản ứng vẫn trì trệ, Chương Hoa ngó ngó trong chốc lát, mới chậm rãi hiểu được, động tĩnh vừa rồi hẳn là do người của Trịnh Hủ tới nơi này phát ra, bả vai cứng ngắc vì thế dần chậm rãi, thả lỏng xuống.
Thời điểm Chương Hoa định đóng cửa trở về tiếp tục ngủ, một người ngồi cạnh Trịnh Hủ bỗng nhiên để ý thấy, đồng thời đụng đụng nhẹ bả vai Trịnh Hủ, kế tiếp Trịnh Hủ cũng quay đầu nhìn qua.
Chương Hoa mặc áo lót rộng rãi thùng thình, phía ngoài chỉ tròng mỗi bộ xiêm y mỏng, tóc xõa tung lười biếng, rõ ràng bộ dáng chính là qua đêm ở chỗ này.
Sực nhớ tới đây là địa phương nào, Chương Hoa tức khắc giật mình, trở nên có chút gấp gáp.
Có điều, Trịnh Hủ tựa hồ chẳng cảm thấy đây là vấn đề to tát gì hết, hắn giơ tay gõ gõ bàn đá trước mặt, sẵng giọng: "Nhìn đâu đấy? Để cho người các ngươi đi giải quyết, nhớ kỹ phải sạch sẽ, sót đầu sót đuôi dù một kẻ sống, ta cũng sẽ không đi đến chỗ điện hạ cầu tình giúp đâu.
”
Người nhìn về phía Chương Hoa lập tức thu hồi ánh mắt, lật đật cúi đầu, nhìn chằm chằm bản đồ phương án hành động trên bàn đá.
Trịnh Hủ lại nói: "Bất quá các ngươi thấy cả rồi, trong phòng đằng ấy là Công bộ Chương đại nhân, đã nhiều ngày vị Đông cung kia nháo tới chuyện, chắc các ngươi cũng đều nghe nói, Quốc cữu phái người đuổi giết hắn, ta chỉ có thể trước an bài người ngụ ở chỗ ta, mấy ngày nay các ngươi không cần tới đây nữa.
Để sự tình của chúng ta thuận lợi, ta sẽ đích thân đi giải trình với điện hạ.
”
Lúc Trịnh Hủ trở về phòng, cuốn theo một thân nhiệt khí bên ngoài.
Chương Hoa ngồi tại mép giường, còn khoác áo khoác mới nãy, y không có tiếp tục ngủ, phảng phất là đang chờ Trịnh Hủ vậy, khoảnh khắc Trịnh Hủ mở cửa tiến vào, đã liền ngước mắt lên nhìn qua.
Người bên ngoài đã lặng yên không tiếng động giải tán đi, Trịnh Hủ cuối cùng xác nhận một chút, đem cửa khép kín, nhẹ nhàng hỏi Chương Hoa: "Đánh thức ngươi sao? ”
Chương Hoa gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nói với Trịnh Hủ: "Ta nhớ tới, Tả thượng thư có đề cập đến việc phủ ta bị cháy, người ở thời gian dài không tiện, hắn thay ta dàn xếp, có thể tạm trú ở phủ nha vài bữa, ta dự định ngày mai sẽ dọn sang.
”
Trịnh Hủ cảm giác rõ ràng hôm nay tâm tình Chương Hoa không quá tốt, hắn cho rằng đây chỉ là bởi Chương Hoa đột nhiên khi không tự nhiên bị đánh thức rời giường mà gắt gỏng, đồng thời còn não bổ một bước, đem hành vi này lý giải thành làm nũng, vì thế chẳng bận tâm ngại ngùng, lần thứ hai trong đêm thay đồi thành giọng điệu dỗ dành bé con, bảo: "Ta bảo bọn họ mấy ngày nay đều không cần tới rồi.
”
Chương Hoa bình tĩnh nhìn hắn, Trịnh Hủ tiếp tục vỗ về: "Sẽ không làm phiền ngươi đâu.
”
Thực chất, Chương Hoa chỉ là bận rộn tìm kiếm từ ngữ, câu chữ thích hợp mới không lên tiếng thôi, cuối cùng phát hiện làm thế nào cũng không có biện pháp uyển chuyển nổi, quyết định lựa chọn cách hỏi thẳng thắn nhất: "Ngươi cùng bọn họ nói như thế nào,? Ta dùng thân phận gì ở chỗ này?.
”
Đoạn, vươn tay kéo kéo áo lót lỏng lẻo của mình một chút: "Bộ dáng này, ngủ