Chương Hoa mấy ngày nay rất bận rộn, sự tình ở Nam Giao khiến y không rảnh để ý, cho nên cũng không có thời gian nhớ tới Trịnh Hủ, càng quên mất chuyện Trịnh Hủ đã từng hôn và ôm y.
Mỗi ngày lộ trình của y đều là từ Nam Giao trở về khách điếm, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng phi thường thoải mái ấm áp, sau đó nhanh chóng lau khô cơ thể, sạch sẽ sảng khoái leo lên trên chiếc giường mềm mại mà tiểu nhị trong quán trọ đã chuẩn bị, thỏa mãn đánh cái giấc ngon lành.
Chương Hoa hoàn toàn không có ý định muốn tưởng niệm Trịnh Hủ, ít nhất là trước khi Trịnh Hủ bỗng nhiên đột nhập vào gian phòng của y, Chương Hoa vẫn đinh ninh như vậy. Nhưng khi Trịnh Hủ đẩy cửa ra, cất bước đi vào, Chương Hoa cảm nhận được một ít cảm xúc khác thường, y chậm chạp cùng một lúc, đồng thời cảm nhận được cả nỗi niềm thống khổ lẫn vui sướng.
Chương Hoa nhìn Trịnh Hủ một hồi, xác nhận cũng không phải mình mơ mộng kỳ quái, tỷ như không hề có lý do mơ thấy Trịnh Hủ chẳng hạn.
Chắc chắn không phải là nằm mộng, Chương Hoa nhìn Trịnh Hủ trong chốc lát, rút được kết luận của mình, mới mở miệng hỏi hắn: "Sao ngươi lại đến đây? ”
Mặt Trịnh Hủ rất thối, chẳng nói chẳng rằng, dáo dác đánh giá phòng khách này từ trên xuống dưới khắp lượt, sau đó đi thẳng vào bên trong, thuận tiện khóa trái luôn cửa phòng.
Chương Hoa cảm thấy cơ thể bản thân không thể nhúc nhích được, chỉ có thể chịu trận ngồi trên giường, trơ mắt trông thấy Trịnh Hủ từng bước đi vào, tiến tới gần y, nháy mắt sau đó ào phát đè y lên giường, làm cho y rất đau.
Khí lực của một võ quan cũng không phải thứ mà Chương Hoa có thể tưởng tượng, một thoáng bị ấn ấy, y thậm chí cảm thấy Trịnh Hủ muốn đến bóp chết mình, cổ tay bị Trịnh Hủ kéo tê tái, nơi thắt lưng bị Trịnh Hủ nắn lấy cũng nhói mạnh từng cơn, thế nhưng, y chỉ giãy dụa một chút, Trịnh Hủ đã liền lập tức một tay chế trụ y ở sạp giường, dùng đai thắt lưng trói chặt cổ tay y.
Trong tích tắc như vậy, Chương Hoa giật mình hoảng hốt, ảo giác rất nhanh sẽ có vật sắc bén, lạnh cứng cắm phập vào thân thể y, sẽ làm cho y trải nghiệm được đau dớn ngập ngụa của rất nhiều năm trước kia.
Trịnh Hủ ngược lại cái gì đều không làm, hắn chỉ đem thân thể đè ép xuống, trân trân nhìn y thực gần.
Chương Hoa lần thứ hai bị bội sức trên người Trịnh Hủ cấn đến xương sườn sinh đau, nhưng chưa kịp giãy dụa, Trịnh Hủ đã ngậm kín môi y.
Hôn suốt lúc lâu, Chương Hoa mới cảm thấy Trịnh Hủ dường như không còn tức giận, động tác ôm y dần trở nên ôn hòa, cũng không cắn y nữa, chỉ là chậm rãi hôn, phảng phất không nỡ buông ra, vả lại cái thứ nào đó đang chống chống bụng dưới của y, thực sự cứng đến dọa người.
Chương Hoa thăm dò cựa quậy cổ tay mình một chút, phát hiện căn bản không có biện pháp nhúc nhích, đành phải nhỏ giọng gọi tên “ Trịnh Hủ” trong những khắc lấy hơi ngắn ngủi của nụ hôn lâu dài mà Trịnh Hủ trao, lại nói: "Đau lắm, không cần trói ta mà.
” Động tác của Trịnh Hủ dừng lại chút ít, nhưng nguyên si không chịu đứng dậy từ trên người Chương Hoa, vẫn rất mạnh mẽ nghiền ép Chương Hoa, không nói gì cả, cũng càng không tiếp tục âu yếm Chương Hoa.
Hắn sử dụng tư thế ngột ngạt như vầy giam Chương Hoa, tựa hồ chỉ xuất phát từ một bản năng duy nhất, sợ Chương Hoa sẽ chạy trốn.
Mà về phần vì sao không cho phép Chương Hoa chạy, chính hắn vì sao lại đến đây, Trịnh Hủ cũng không nghĩ đến thập