Khi xe chạy tới Cảnh hà viên thì cơn đau dạ dày của Tạ Phi cũng đã ổn định hơn nhiều.
Lúc xuống xe cậu sợ mất mặt thêm lần nữa nên kiên quyết không cho La Khanh dìu mình.
La Khanh thấy vậy cũng không cố ép buộc, chỉ ngồi trên xe nhìn cậu đi lên lầu.
Tạ Phi cảm nhận được ánh nhìn của anh, cảm giác không khí có điểm là lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, cậu vừa đi được vài bước lại nghe thấy phía sau có âm thanh truyền tới,
"Anh Tạ, hôm nay nhớ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe không được đi làm lại đâu nhé."
Tạ Phi dừng bước, xoay người nhìn qua, thầm nghĩ anh không thấy mình quản có hơi rộng hở?
"Không ai muốn thấy thân thể của đối tác với mình có vấn đề nhỉ?" La Khanh cười cười, lí do đưa ra thực làm Tạ Phi không có cách nào cãi lại, xác thực là nếu cậu lại không nghỉ ngơi cho thật tốt, sợ rằng lần sau lại giống với hôm nay làm phiền đến người khác thì đúng là quá không thỏa đáng rồi.
La Khanh hướng Tạ Phi gật nhẹ một cái, khóe miệng bất giác kéo dãn thành ý cười, "Vậy đi nhé, mong đơi lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
Tạ Phi nhìn bóng xe dần đi xa của anh ta đứng đơ ra mất một lúc mới lắc lắc đầu xoay người đi lên lầu.
Còn La Khanh ngược lại đi về tiệm sách vừa nãy, quen đường quen nẻo dùng cửa sau tiến vào bên trong, trở lại nhã gian.
Anh cúi người cầm tấm danh thiếp lên, La Khanh nhìn hai chữ Tạ Phi" trên đó, không khỏi sinh ra một vài phỏng đoán.
"Hôm nay tôi lên sàn diễn, cậu có đến không?" Ông chủ của Thao Thao Trai là Ninh Hàn tựa cửa hỏi.
"Đại công tử Ninh nhà ta lên đài diễn, tôi tất nhiên không nên bỏ qua.
Đáng tiếc....!" La Khanh xoay người, lắc lắc danh thiếp trên tay, "có việc chờ tôi đi làm mất rồi."
Ninh Hàn nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười đó khác với nụ cười Tạ Phi từng nhìn thấy, đó là nụ cười chứa đầy hàm ý mà lãnh khốc, làm khí thế toàn thân anh ta đều biến đổi, "Cần tôi giúp một tay không?"
La Khanh đi qua, vỗ vỗ vai anh ta, "Thôi đi, mấy cái kiểu giải quyết của dân xã hội đen nhà cậu, nhỡ đâu đem cậu ấy dọa chạy mất tôi biết làm sao? Cậu đền cho tôi được chắc?"
"Rất lâu rồi mới thấy cậu để tâm đến một chuyện như thế." Ninh Hàn nghiêng người đánh giá anh.
"Cậu không cảm thấy rất thú vị à?" La Khanh nháy mắt, bộ dáng dương dương tự đắc làm Ninh Hàn chỉ muốn trợn trắng mắt xem thường.
Lại nói tới Tạ Phi bên này, sau khi về tới nhà cậu liền gọi điện báo cho Đái Thư tình hình cuộc đàm phán ngày hôm nay, xong việc liền trốn luôn trong nhà không đi đâu nữa.
Nói là nghỉ ngơi nhưng Tạ Phi cũng không chịu rảnh rỗi bao lâu, cậu dứt khoát đi sắp xếp lại đống sách trên kệ sách trong thư phòng.
Không bao lâu thì có tiếng chuông cửa vang lên, Tạ Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy thằng bạn xấu tính kiêm tổng biên tập Ngôn Nguyệt Bạch nhà mình đang đứng trước cửa.
Tổng biên tập Ngôn hôm nay vẫn đi đầu theo phong cách trào lưu hiện đại, thân hình người mẫu cộng thêm bộ đồ mẫu dành cho mùa thu mới nhất vừa ra, nụ cười tỏa nắng chói mù mắt chó,...!nói về tướng mạo thì...!cậu ta thuộc loại hình có thể làm cho già trẻ gái trai đều phải xấu hổ, cái loại mỹ nam yêu nghiệt.
Nhưng nếu bạn hiểu rõ được tính cách quỷ quái của cậu ta, bạn tuyệt đối sẽ âm thầm muốn đem cái khuyên tai trên tai anh ta gỡ xuống, rồi giống như Dung ma ma dùng nó đâm chết cái tên hàng này.
Một điều đặc biệt nữa chính là tên này vô cùng vô cùng tự luyến.
"Có chuyện gì?" Tạ Phi không kiên nhẫn hỏi.
Ngôn Nguyệt Bạch vừa nhòm ngó vào bên trong vừa bất mãn trả lời: "Biết cậu khó chịu nên tôi gác lại bao nhiêu là công việc gấp gáp đến thăm cậu đó, cậu lại dám hỏi tôi có chuyện gì, trái tim tôi bị tổn thương sâu sắc."
"Tôi nói này, mỗi lần cậu tới nhà tôi đều nhòm ngó khắp nơi, rốt cuộc thì cậu đang muốn tìm cái gì?"
" Tôi xem xem cậu có kim ốc tàng kiều hay không...!hê hê, hôm nay cũng không có, từ khi quen biết tới nay chưa từng thấy cậu quen bạn trai bạn gái gì, thật không khoa học gì cả!" Ngôn Nguyệt Bạch vừa nói vừa thuần thục vòng qua Tạ Phi chạy thẳng tới nằm bò trên chiếc sofa mềm mại trong phòng khách nhà cậu, miệng phát ra âm thanh rên rỉ thoải mái, "Ừm...!vẫn là sofa nhà cậu thoải mái nhất..."
Nếu không phải thân thể tôi tàn tạ, tôi nhất định đá bay cậu đi cậu tin không? Haiiisshh...!kết nhầm bạn tốt đây mà.
Lại nói, bản thân như thế nào trở thành bạn thân với tên bệnh này nhỉ? Tạ Phi bỗng nghĩ tới vấn đề quan trọng đó...!hình như là năm đó sau khi cậu chán nản thất vọng rời game thì tên này xuất hiện trước mặt hỏi cậu có muốn hùn vốn hợp tác làm về mảng tạp chí không.
Rõ ràng trước đó hai người cũng chỉ gặp qua vài lần, cũng không biết tên này lấy đâu ra sự tín nhiệm cùng tự tin đến thế.
"Cậu muốn uống trà hay cà phê?"
"Cậu cái tên bệnh nhược này quá khinh thường tôi rồi? Để đó tôi tự làm." Ngôn Nguyệt Bạch nhanh chóng từ sofa bò dậy, mặc dù nhiều năm liền giành được giải thưởng danh hiệu thằng bạn không đáng tin cậy nhất trong năm, nhưng thật ra cậu ta đối với bạn bè vẫn rất chịu khó quan tâm chăm sóc, nếu không sẽ không chỉ vì Tạ Phi bị đau dạ dày mà hấp tấp vội vàng chạy tới.
Tạ Phi nhìn bóng dáng đi vào nhà bếp của cậu ta, ngoài ý muốn phát hiện kiểu tóc bảo bối của cậu ta có hơi rối tung, một vài lọn tóc đang kiêu ngạo vểnh cao.
Tạ Phi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn nên im lặng không nói ra mới tốt.
Vì muốn chăm sóc cho sức khỏe của Tạ Phi, Ngôn Nguyệt Bạch không pha thứ cà phê mà cậu thích uống nhất, ngược lại pha hai tách trà bưng ra.
Nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng Tạ Phi đâu, lại tìm tới thư phòng, quả nhiên Tạ Phi lại trốn ở đây xem tài liệu.
Ngôn Nguyệt Bạch đem trà đặt lên bàn sách, thuận tay đem đống giấy tờ cất hết đi.
"Chỉ biết làm việc với làm việc, chúng ta đi chơi game đi."
Tạ Phi nhếch mày, "Cậu có thẻ game à? Biến đi xem tạp trí thời thượng của nhà cậu đi."
Ngôn Nguyệt Bạch đắc ý cười tươi, từ trong túi áo mò ra một cái thẻ game mới toanh, sau đó quen đường quen nẻo xách máy tính laptop của Tạ Phi ra đặt gần dàn máy bàn.
Bộ cắm thẻ của nhà Tạ Phi là loại độc lập, có thể đồng thời cắm vài cái thẻ, cấu hình lại cao.
"Đến đến đến, hôm nay coi như đặc quyền được nghỉ phép, để tôi xem cái game kia của cậu nó ra sao nào...." Ngôn Nguyệt Bạch dứt lời đã nhanh chóng tiến vào game.
Tạ Phi thấy cậu ta tràn đầy hứng khởi cũng không tiếp tục đả kích nữa, đăng nhập vào game theo.
Nhưng đợi hai người vừa thêm bạn tốt, Tạ Phi mới nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng, nếu bị Ngôn Nguyệt Bạch biết những chuyện gần đây của mình trong game thì....
Không được, gần đây luôn có cảm giác không yên ổn cho lắm.....
"Ấy? sao nhiều người thế này..." Ngôn Nguyệt Bạch càu nhàu, nhìn một loạt đơn xin gia nhập đội ngũ, hứng thú dạt dào.
Đội ngũ là do Ngôn Nguyệt Bạch lập cho nên đơn xin vào đội ngũ đều hiển thị bên phía đội trưởng.
Thuận tiện nhắc luôn, id game của Ngôn Nguyệt Bạch là -- Tiểu Nguyệt Bạch, một nam kiếm khách yêu nghiệt.
Trước tiên Tạ