Đứa bạn thân bẩn thỉu không chịu tắm ấy tên Thủy Thảo.
Trẻ con trong thôn túm tụm đi chơi, riêng cô bé đó không tìm được bạn, ngày nào cũng ngồi xổm bên hồ.
Dáng vẻ cô bé lôi thôi lếch thếch, lớn hơn Đoàn Lâm mà không biết nói, tên cậu cũng phát âm sai, A Lâm mà cứ gọi thành A Ngân.
*Ngân đọc là yin, Lâm đọc là lin.
Cô bé như vậy, ngoại trừ Đoàn Lâm thì chẳng có ai chịu chơi chung, mà Đoàn Lâm cũng thật lòng muốn chơi với cô bé, vì đó là người bạn duy nhất của cậu.
Trước ngày hẹn cùng nhau đi học, hai người cùng xuống hồ tắm.
“Tắm sạch sẽ thì mới có bạn, mai chúng ta cùng đi học.” Hình như cậu đã nói như vậy.
Thủy Thảo gật đầu, mái tóc vừa dày vừa nặng rũ qua mặt, che đi nụ cười ngượng ngùng.
Đêm đó, khách không mời tìm đến bên hồ – không gian vốn chỉ thuộc về hai người, là người lớn trong thôn.
Cô bé ngọng nghịu giải thích rằng mình muốn đi học nên phải tắm.
Nhưng Đoàn Lâm nghe đám người lớn mắng cô bé là yêu quái.
Cô bé không phải yêu quái.
Đoàn Lâm nhảy ra can ngăn, nhưng bị đám người lớn ném xuống hồ cùng Thủy Thảo.
Dưới hồ có… Thủy Thảo, dưới hồ có Thủy Thảo.
Rong quấn chân Đoàn Lâm, cậu không nổi lên, không thở được. Đoàn Lâm nheo mắt, cậu thấy Thủy Thảo chìm sâu dưới đáy hồ, chân Thủy Thảo bị cột tảng đá, mái tóc dài bồng bềnh như rong, len qua mớ tóc, Đoàn Lâm thấy rõ diện mạo Thủy Thảo…
Đoàn Lâm bị khuôn mặt Thủy Thảo dọa đờ người.
Khoảnh khắc Đoàn Lâm hất bàn tay Thủy Thảo vươn về phía mình, cậu thấy sự nôn nóng, sợ hãi và… thất vọng trong ánh mắt Thủy Thảo.
Khi ấy, Đoàn Lâm áy náy tột cùng, áy náy vì đã phản bội bạn mình.
Ký ức cuối cùng của Đoàn Lâm là Thủy Thảo đã cắt đứt rong quấn chân cậu, thân thể cậu từ từ nổi lên.
Nhưng Thủy Thảo thì không.
Từ đó, Đoàn Lâm thiếu mất đường sinh mệnh, đặc điểm của người từng chết đi sống lại. Nếu không nhờ Thủy Thảo, chắc chắn cậu đã chết rồi.
Đoàn Lâm bắt đầu thấy những thứ mà người bình thường không thấy, nam nữ già trẻ tới lui quanh cậu, chỉ duy không có Thủy Thảo. Đoàn Lâm nghĩ chắc là Thủy Thảo rất thương tâm.
Sau khi được rạch đường chỉ tay, Đoàn Lâm sốt cao, khi tỉnh lại, Đoàn Lâm không bơi được nữa.
Sau khi nhớ ra tất cả, Đoàn Lâm phát hiện mình bị khiêng lên, sắp bị ném xuống hồ. Trưởng thôn đứng trên bờ, thôn dân cầm đuốc, lạnh lùng nhìn họ giãy chết, cứ như chuyện này là rất bình thường.
Đoàn Lâm nhận ra, họ chính là những người năm xưa ném Thủy Thảo xuống hồ. Mười mấy năm trôi qua, họ đã thành những ông bà lão tóc bạc trắng, cậu cũng trưởng thành, nếu Thủy Thảo còn sống chắc cũng tầm tuổi cậu.
“Thủy Thảo… vẫn luôn ở dưới hồ, quan sát chúng ta.” Đoàn Lâm bỗng dưng quay về phía trưởng thôn nói một câu, đám thôn dân biến sắc!
“Ném chúng nó xuống!” Trưởng thôn phất tay, tận mắt thấy họ bị ném xuống hồ, lão già mới thở hổn hển, chống gậy bỏ đi.
Làn nước lạnh giá nhấn chìm Đoàn Lâm, cậu không thở được, hệt như năm xưa.
Đoàn Lâm mở to mắt, bọt nước từ miệng trào ra, cậu ngạc nhiên nhìn xuống, rong cuồn cuộn phủ kín đáy hồ.
Rong đen quấn chân cậu, Đoàn Lâm giãy kiểu gì cũng không thoát.
Giữa đám rong có một tà áo trắng, là An Tiểu Bắc.
An Tiểu Bắc chìm sâu phía dưới, tóc hòa cùng rong phiêu bồng theo nước. An Tiểu Bắc bị ném xuống hồ trong lúc hôn mê, phải cứu cô ấy!
Bóng dáng của An Tiểu Bắc trùng khớp với Thủy Thảo ngày xưa, Đoàn Lâm cố gắng lặn xuống sâu hơn.
Chân An Tiểu Bắc vừa bị cột đá vừa bị rong quấn, phải gỡ ra giúp cô ấy.
Đoàn Lâm dùng răng tháo dây thừng trói An Tiểu Bắc, dưỡng khí dần cạn kiệt, sức lực và sinh mệnh của Đoàn Lâm dần dần trôi đi.
Có phải cảm giác của Thủy Thảo khi ấy cũng giống thế này?
Thủy Thảo bị trói tay chân chìm dưới đáy hồ lạnh lẽo, cô bé buông bỏ cơ hội sống sót để cứu bạn, còn bản thân ở lại chờ đợi cái chết…
Tâm trạng của Thủy Thảo lúc ấy như thế nào? Cô bé trơ mắt nhìn bạn thân phản bội mình!
Đoàn Lâm cắn dây thừng đến tóe máu miệng, nhưng cậu không để ý, cắn đứt nút thắt cuối cùng, Đoàn Lâm nhìn An Tiểu Bắc từ từ nổi lên, mái tóc dài tản mác, hệt như Thủy Thảo vậy.
Đoàn Lâm ngẩn ngơ nhìn mái tóc cô gái trước mắt rẽ sang hai bên, để lộ gương mặt nhợt nhạt.
Đoàn Lâm giật mình.
Trên khuôn mặt mọc ra sau gáy, đôi mắt đen nhánh không có tròng trắng nhìn Đoàn Lâm.
Diện mạo khác người, đúng là Thủy Thảo. Quen biết đã rất lâu, Đoàn Lâm mới chỉ thấy mặt Thủy Thảo đúng một lần.
Đoàn Lâm mỉm cười.
Cậu chỉ cách khuôn mặt ấy vỏn vẹn ba centimet, mấy lọn tóc sượt qua gò má, Đoàn Lâm không hề sợ hãi nhìn thẳng vào khuôn mặt bị người đời gọi là yêu quái.
Nếu có thể chạm vào cô ấy thì tốt rồi, Đoàn Lâm muốn giúp cô ấy thực hiện lời hứa năm xưa, tiếc rằng tay chân cậu bị trói.
Nếu có thể nói thì hay quá, cậu sẽ xin lỗi cô ấy.
Nếu có thể…
Tóc che khuất mặt Thủy Thảo, Đoàn Lâm thấy cô ấy cười với mình. Cậu mãn nguyện nhìn thân thể An Tiểu Bắc nổi lên rồi biến mất.
Trên mặt hồ là tự do, là sinh mệnh.
Đoàn Lâm nhắm mắt, mặc cho nước hồ tràn vào phổi. Cậu mất tri giác, trong mơ hồ thấy có ai vươn tay ra với mình…
Đoàn Lâm bị ánh sáng chiếu tỉnh, vừa mở mắt, Đoàn Lâm thấy nằm bên cạnh mình là An Tiểu Nam, An Tiểu Bắc, Hoàng Thạch và Đỗ Man. Chuyện gì thế này?
Tắm mình trong ánh nắng đã lâu không gặp, Đoàn Lâm ôm một bụng dấu chấm hỏi. Thấy bóng dáng quen thuộc đằng xa, Đoàn Lâm ngạc nhiên, “Mộc Tử? Cậu chưa chết?”
“Chậc, anh ăn nói với ân nhân như thế đó hả?” Cậu thiếu niên nhún vai, giọng điệu mỉa mai nghe quen hết sức.
Thấy cánh tay quấn băng của Mộc Tử, Đoàn Lâm tự dưng thở phào.
Chỉ bị thương thôi sao? May quá. Đoàn Lâm mừng trong lòng, nở nụ cười thật lòng hiếm hoi.
“Anh cười cái gì?” Mộc Tử liếc Đoàn Lâm.
“Không, chỉ là… nắng ấm quá.” Đoàn Lâm xòe tay, thấy đường rạch hằn sâu, cậu nhoẻn cười.
Đoàn Lâm vươn tay ra, tia nắng rọi qua kẽ tay, cậu híp mắt.
Cơn mưa dai dẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng tạnh.
Những vong hồn hồi hương đêm mưa đã đi cả rồi, phải không? Đoàn Lâm cười nhạt.
Thôn làng của Đoàn Lâm biến mất chỉ trong một đêm vì sạt lở.
Mưa lớn gây sạt lở nghiêm trọng, đêm qua, đất đá trên núi bị mưa cuốn xuống chân núi, phần lớn thôn dân đều ở trong nhà nên không sao, chỉ