Người đàn ông say bí tỉ về từ quán bar, bị nhân viên quản lý lầu một gọi lại.
“Anh Hứa chờ đã.”
“Làm… làm gì?” Người đàn ông choáng váng, hắn vừa hoàn thành nghiên cứu thì bạn bè rủ đi uống rượu, định về nhà đánh một giấc thì bị lão già quản lý gọi. Mẹ kiếp! Hôm nay nhất định phải ngủ sớm, ngày mai có một ca giải phẫu…
“Chuyện gì nói mau!” Người đàn ông ỷ mình say, nói năng rất cộc.
Quản lý đã gặp nhiều người như vậy nên chẳng để tâm, chỉ chìa ra một xấp giấy.
“Anh Hứa, mấy bữa nay anh không về nhà nên không biết, ống nước nhà anh hình như có vấn đề. Nhiều hộ gia đình tầng 27 khiếu nại rằng ống dẫn bị rỉ nước, mọi người cho rằng ống nước nhà anh bị hỏng, lúc đó anh lại không có nhà nên…”
“Rồi rồi, mai tôi sửa là được chứ gì!”
Người đàn ông phàn nàn, loạng choạng vào thang máy ngay giây cuối cùng, dựa cả người lên vách thang.
Trong thang máy còn một cô gái, cô ấy thỉnh thoảng nhìn lén người đàn ông, cố rúc vào trong góc để giữ khoảng cách. Người đàn ông thấy chướng mắt, cố ý sấn đến chỗ cô gái. Cô gái hét lên, hoảng sợ ấn mở cửa thang máy bỏ chạy, người đàn ông phá ra cười.
“Đúng là đàn bà. Hừ!”
Thang máy không còn ai, người đàn ông ngâm nga bài ca dao bằng giọng lạc điệu.
Đến tầng 28, người đàn ông lảo đảo bước ra, chân nam đá chân chiêu.
Khốn nạn, nhà hắn ở cuối hành lang mà thang máy nằm chính giữa, mả cha lũ kiến trúc sư.
Hắn vừa đi vừa chửi, đèn sáng lên theo từng bước chân hắn.
Hắn lấy chìa khóa mở cửa.
“Ơ… ọe!”
Mùi hôi xộc vào mặt, hắn lại đang say, dạ dày sôi trào, nhịn không được nôn ngay huyền quan.
Thối quá, hắn ôm bụng, mặt xanh mét, mở đèn.
Trong nhà bừa bộn hệt như trước khi hắn đi, hắn không thích dọn dẹp, trước đây đều nhờ bạn gái dọn nhưng nay đã chia tay rồi. Hắn không thích cho người lạ vào nhà nên không thuê người quét dọn, cuối cùng nhà như ổ rác.
Nôn được cũng khỏe, hắn tỉnh táo hơn nhiều. Thấy áo khoác và đồ đạc bị dính chất nôn, hắn nhíu mày, cởi áo khoác, vào phòng tắm, vừa mở cửa phòng tắm phải bịt chặt mũi.
Mùi thối từ đây mà ra!
Hắn mở hết cửa lớn và cửa sổ, chờ mùi hôi bay bớt mới vào phòng tắm, hắn nhìn lỗ cống thoát nước, xác định mùi thối bốc lên từ đây.
“Anh Hứa, mấy bữa nay anh không về nhà nên không biết, ống nước nhà anh hình như có vấn đề.”
Hắn nhớ lại câu quản lý nói, chắc vấn đề đó là cái này nhỉ?
Hắn chẳng xem là to tát, xắn ống tay áo bắt đầu kiểm tra hệ thống thoát nước nhà mình.
Hắn vặn vòi sen xịt xuống sàn, nước không bắn ra từ đầu vòi sen mà chảy dọc ống dẫn loang đầy sàn.
“Quả nhiên bị nghẹt…” Hắn nghĩ, nước lạnh bắn vào người khiến tinh thần tươi tỉnh hẳn.
Dù gì hắn cũng là bác sĩ, tuy nhà hắn bừa bộn nhưng hắn vẫn có bệnh sạch sẽ. Đường dẫn nước bị nghẹt, có thể bị cái gì chặn, nếu để lâu, thứ bẩn thỉu đó mà rã ra rồi bị nước đẩy lên…
Hắn mới tưởng tượng cảnh đó thôi đã khó chịu, không chờ nổi để ngày mai gọi thợ sửa ống nước, hắn quyết định thử xem có thông đường ống được không. Với đàn ông thì mấy chuyện này không quá khó khăn.
Hắn nhìn xung quanh tìm dụng cụ, thấy cây thông bồn cầu, hắn bèn lấy nó ụp lên lỗ thoát nước, giật lên ép xuống nghe ùng ục. Hắn lấy cây thông bồn cầu ra, quả nhiên nước rỉ dưới sàn đã bớt lại.
Nhưng chỉ mới bớt một chút thôi, lỗ thoát nước nhanh chóng bị tắc trở lại.
“Má, thứ gì mà to vậy.” Hắn lẩm bẩm, chưa từ bỏ, phải thử thêm lần nữa.
Lần này làm hắn thất vọng, nước không hạ xuống, tình hình còn nghiêm trọng hơn, nước từ lỗ thoát nước trào ra ồ ạt.
“Mẹ nó! Vầy thì làm sao ngủ?” Hắn chà xát hai tay, vì thiếu ngủ mà càng thêm cáu gắt.
Hắn bỗng nhiên sững lại.
Có một âm thanh khác ngoài tiếng nước! Hình như là…
Hắn nín thở nhìn xuống lỗ thoát nước đen ngòm.
Rột… rột…
Tiếng rất nhỏ, nhưng hắn chắc chắn là có.
“Toi rồi, chẳng lẽ chuột bò lên theo đường ống?”
Hắn nhớ khu nhà trọ tồi tàn mà mình ở hồi nhỏ, thường xuyên có chuột bò lên từ ống thoát nước, mang theo mùi hôi hám của cống ngầm.
Đó là ác mộng thời thơ ấu của hắn.
Nghĩ đến đó, hắn nổi da gà đầy người, dường như hắn lại ngửi thấy cái mùi tanh hôi mục rữa của cống ngầm. Làm như muốn khiến hắn gai người hơn, chất nhầy màu vàng tuôn ra từ lỗ thoát nước, tràn đầy phòng tắm.
Lý trí của hắn bảo rằng đây là tầng 28, làm gì có con chuột nào siêu nhân đến mức bò ngược hai mươi bảy tầng lầu, nhưng tình hình hiện tại cho thấy đó rất có thể là thật.
Trời tối mịt, hắn nhìn sàn gạch men trắng trong phòng tắm chìm trong nước đen, tưởng tượng cảnh con chuột hôi hám chui từ dưới cống trèo lên bộ quần áo mình mặc đi làm, còn gặm quả táo trong bếp…
Hắn nhíu mày, người nổi gai ốc, hết cả buồn ngủ.
Hắn chụp giá áo sắt trên bệ cửa sổ, dùng kềm bẻ thẳng nó thành cây dài, định thọc xuống lỗ thoát nước xem có móc được thứ đó ra không. Tuy khá tởm nhưng đây là cách khả thi nhất.
Bất luận dùng phương pháp gì, hôm nay hắn nhất định phải thông được đường ống, cứ tiếp tục như vậy chắc hắn bị suy nhược thần kinh mất.
Hắn nghĩ đến tình huống xấu nhất, sau đó thọc cây sắt xuống lỗ thoát nước…
Hể?! Ghim trúng rồi!
Xúc cảm mềm mềm như ghim vào thịt, hắn sầu não, linh cảm xấu thành sự thật rồi.
Thứ này không phải chai lọ, cũng không phải băng vệ sinh phụ nữ mà là thịt.
Hắn nghiến răng thọc cây sắt xuống sâu hơn, nước đen tuôn ồng ộc biến thành màu đỏ.
Là máu!
Mẹ kiếp! Dù đã biết trước có thể đó là chuột, nhưng nghĩ mình vừa thọc chết một con chuột là hắn buồn nôn dữ dội. Máu tuôn càng lúc càng nhiều, bốc mùi tanh tưởi.
Nó chết rồi à? Chết trong đường ống, xác bịt kín ống dẫn nên hệ thống thoát nước mới có vấn đề. Khốn kiếp!
Hắn không chút do dự, quyết định móc nó lên.
Mùa hè, xác chết thối rữa rất nhanh, còn bị ngâm nước nên mới hôi như vậy.
Hắn cẩn thận điều chỉnh góc độ cây sắt lôi đống thịt thối không biết đã bao nhiêu ngày ra khỏi đường ống. Tuy đã chuẩn bị tinh thần, hắn vẫn không kiềm được mà nín thở, nuốt từng ngụm nước bọt.
Rồi, hai, ba, lên!
Có lẽ do kéo quá mạnh, vật thể màu đen hôi thối ấy văng trúng người hắn.
Kinh quá… hắn run tay hất thứ đó xuống, nhưng… không gỡ được!
Hắn nhắm mắt kéo nó ra, thứ đó không bị vứt xuống như hắn tưởng tượng, mà còn…
Tay hắn bị cái móng bé xíu chụp lấy, chẳng lẽ… nó còn sống?
Cố nén cảm giác tởm lợm, hắn mở mắt, nhìn thấy thứ đó cũng mở cặp mắt ti hí nhìn mình.
“A! A! ÁAAAAA—”
Tiếng hét kinh hoàng dội trong phòng tắm.
Hôm sau, toàn dân đều biết tin phát hiện xác trẻ sơ sinh trong ống thoát nước tại nhà một người đàn ông ở thành phố C, tin tức nằm ngay trang đầu những tờ báo lớn.
—o0o—
Giữa kỳ nghỉ hè, Đoàn Lâm nhận một cuộc điện thoại.
“Anh hả, lâu rồi không gặp, anh… tới thăm em được không?”
Giọng ngập ngừng của em trai khiến Đoàn Lâm ngạc nhiên, dường như cậu ta có điều gì chưa nói hết, này không phải tác phong của cậu ta. Đoàn Lâm không nghĩ nhiều, lát sau đã đồng ý. Mất một ngày ngồi xe, Đoàn Lâm đến chỗ ở của em trai tại thành phố C.
Thành phố C là một trạm trung chuyển lớn, người đến người đi tấp nập, Đoàn Lâm tìm mãi không thấy em mình, cuối cùng vẫn là để em trai tìm cậu.
Thấy cậu thanh niên đằng xa vẫy tay với mình, Đoàn Lâm bước nhanh đến.
Em trai không thay đổi nhiều, vóc dáng cao hơn không ít, lần trước gặp hai người đứng ngang nhau, bây giờ cậu ta đã cao hơn Đoàn Lâm nửa cái đầu.
Thấy em trai luôn nhìn phía sau mình, Đoàn Lâm giới thiệu thiếu niên sau lưng với cậu ta.
“Cậu này là Mộc Tử, bạn anh. Đây là Hàn Tâm Nặc, em trai tôi.”
Câu sau là nói cho Mộc Tử, tuy Mộc Tử tỏ vẻ không giới thiệu cũng không sao cả. Hàn Tâm Nặc quan sát Mộc Tử, một lúc lâu sau mới gật đầu với Mộc Tử, cười nói, “Rất vui được làm quen, tôi không biết anh tôi đi cùng bạn. Phải rồi, anh muốn về nhà hay ở chỗ em?”
Nghe thế, Đoàn Lâm suy nghĩ một lát, “Qua chỗ em đi, hôm khác anh đến thăm ba.”
Hàn Tâm Nặc gật đầu, ngoắc taxi.
Hai anh em không cùng họ, lần trước cậu về quê cũng không đi thăm ba mẹ, nhưng Mộc Tử không hỏi gì cả, cậu ta không có hứng thú với mấy chuyện thế này. Đoàn Lâm ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Gia đình Đoàn Lâm khá phức tạp, ba cậu ở rể nhà mẹ, cậu vừa ra đời thì mẹ mất, ba tái hôn, cậu được ông ngoại nuôi lớn.
Cậu không nhớ hết chuyện hồi nhỏ, ông ngoại cũng ít khi nhắc đến con rể, vậy nên Đoàn Lâm không có ấn tượng gì về ba.
Ba cậu bận rộn nên hiếm khi sang thăm cậu,