“Hôm ấy, tôi tìm thấy cái đó… cậu biết mà phải không?” Hứa Dao chậm rãi nói.
“Ừ.” Có ai trong thành phố C không biết vụ này, Thành Thụy không để tâm.
“Báo nói là xác trẻ sơ sinh, nhưng thật ra lúc tôi phát hiện, nó vẫn còn cử động…”
Khi nói chuyện, Hứa Dao không kiềm được sờ tay trái của mình, cảm giác mà cái móng nhỏ của xác chết nắm tay hắn đã khắc sâu vào xương tủy.
“Nó chết rồi, da thịt thối rữa hết nhưng vẫn có thể cử động, tôi không nhịn được dùng cây sắt thọc nó thì nó không nhúc nhích nữa.”
Giọng Hứa Dao không lớn nhưng Thành Thụy nghe rất rõ, cảnh tượng lúc đó đúng là kinh tởm. Thành Thụy cảm thấy Hứa Dao làm vậy hơi quá đáng, nhưng nếu đổi thành anh ta, hẳn là Thành Thụy cũng sẽ làm giống vậy, dù sao thì xác thối cử động cũng quá là…
Thành Thụy nhíu mày, Hứa Dao kể tiếp.
“Cảnh sát dĩ nhiên không điều tra được, thứ đó không liên quan gì với tôi. Tôi mà biết đứa nào nhét xác chết vào ống nước nhà mình, có liều mạng tôi cũng phải giết nó! Khốn nạn.” Hứa Dao nắm tóc mà giật, Thành Thụy không cản, anh ta biết Hứa Dao cần phát tiết.
“Từ đêm đó tôi nằm mơ liên tục, càng lúc càng chân thực, nếu không tỉnh lại đúng lúc, tôi còn cho rằng đó là thật. Trong mơ, tôi chạy mãi mà không đến được thang máy, cứ chạy không ngừng nghỉ.”
“Tôi không biết phải đi đâu, nhưng tôi biết nhất định phải chạy, nếu không sẽ bị bắt. Tôi không dám quay đầu lại, tôi có cảm giác thứ đó không phải con người. Đúng là ác mộng.”
“Tôi cảm thấy chỉ khi chốt cửa trốn trong nhà mới an toàn, chỉ cần không mở cửa, không cho ai vào. Tôi nghĩ vậy, nhưng mà…”
“Tôi bắt đầu nghe tiếng con nít khóc, như xa như gần. Mới đầu tiếng khóc chỉ có trong mơ, về sau ngay cả khi đang thức cũng nghe, tôi không phân biệt được đâu là mơ đâu thực nữa.”
“Ngủ cũng nghe, thức cũng nghe, tôi cho là mình bị ảo thính, nhưng cảm giác đó quá thật, cậu không hiểu đâu…”
Hứa Dao vò tóc, mặt cúi gằm, bóng đổ lên sàn. Nghe Hứa Dao tự thuật, Thành Thụy nhận ra tim mình bắt đầu đập dồn.
“Tôi sợ lắm, không dám ra khỏi nhà… trong mơ, thứ đó truy lùng tôi…”
“Tôi cảm giác ngoài cửa có người, tôi biết nghe có vẻ thần kinh, nhưng tôi biết là có người! Nó đang nhìn tôi! Nó vẫn luôn theo dõi tôi! Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn tôi sẽ phát điên. Tối hôm ấy, cảm giác đó lại xuất hiện, tôi bèn nhìn qua mắt mèo…”
“Ngoài cửa không có người, tôi hơi vững dạ. Không có ai mới an toàn, tôi tự an ủi đó chỉ là ảo giác, tự mình hù mình, tôi chỉ bị ám ảnh bởi cái xác trong đường ống thôi.”
“Đó là thường tình, nhiều người chứng kiến tai nạn giao thông cũng hay xuất hiện ảo giác đó thôi. Nếu không thấy, tôi còn có thể tự nhủ chỉ là ảo giác, nhưng…”
Hứa Dao im lặng, mặt tái mét, trở lại dáng vẻ chim sợ cành cong.
Thấy Hứa Dao như vậy, Thành Thụy cũng sợ theo. Câu chuyện Hứa Dao vừa kể khớp với kết luận của các bác sĩ, họ cho rằng hắn bị kích thích mạnh dẫn đến suy kiệt tinh thần, gây ra ảo giác. Bản thân Hứa Dao cũng cho là vậy, thế nhưng…
Trực giác của Thành Thụy nhắc rằng, câu kế tiếp của Hứa Dao sẽ bác bỏ mọi chẩn đoán, loại chuyện này…
Tim Thành Thụy đập thình thịch, Hứa Dao lặng người một lúc lâu mới lên tiếng.
“Tối đó, tôi thấy có người đi ngang qua cửa, nó đi qua đi lại, hết lần này đến lần khác…”
“Đó là cùng một người, tôi nhớ tiếng bước chân, nhịp bước và sức nặng y hệt. Rào chắn hành lang chỉ tầm 1m50, nó không đi sát rào chắn, tôi chỉ thấy đỉnh đầu nó.”
Nghe đến đây, lòng bàn tay Thành Thụy ứa mồ hôi. Đỉnh đầu? Nhìn từ mắt mèo thì phải thấy toàn thân chứ? Trừ khi người bên ngoài là…
“Là con nít.” Hứa Dao hạ giọng, “Một đứa trẻ đi qua đi lại trước cửa nhà, hơn nữa…”
“Nhà tôi nằm ở cuối hành lang, làm gì có đường cho nó đi qua đi lại?! Tôi biết nó vẫn luôn quan sát tôi…”
“Tôi cũng quan sát nó, tôi biết, chỉ cần mình mở cửa, nó sẽ vào bắt tôi…”
“Chết rồi! Tôi lại nghe nữa! Là tiếng khóc! Nó đuổi tới rồi! Trời ơi!”
Hứa Dao ôm đầu phóng lên giường, thuần thục tung chăn trùm qua đầu. Thấy động tác của hắn, Thành Thụy biết hắn đã trải qua việc này vô số lần.
Hẳn là ngày nào Hứa Dao cũng bọc mình trong chăn để trốn tiếng khóc.
Bàn tay đang vươn ra của Thành Thụy bỗng nhiên khựng lại.
Là ảo thính sao? Hình như Thành Thụy vừa nghe tiếng con nít khóc, loáng thoáng như có như không.
Thành Thụy biến sắc, tay bắt đầu run, không, không chỉ là tay, toàn thân anh ta run bần bật.
Không phải ảo thính, tiếng khóc càng lúc càng gần.
Thành Thụy chụp tay mình, bắt nó ngừng run.
Nghe Hứa Dao kể, Thành Thụy ngờ ngợ đoán rằng đứa trẻ đó là quỷ. Không sao đâu, đây là bệnh viện, ngày nào cũng có người chết và sinh mệnh mới chào đời, cũng không thiếu bệnh nhi nhỏ tuổi, nửa đêm nghe con nít khóc cũng có gì lạ đâu.
Thành Thụy tự trấn an, cười miễn cưỡng.
“Đây là bệnh viện, chắc là phòng bệnh kế bên có con nít ấy mà. Trong hôm nay đã có bốn ca sinh nở rồi…” Thành Thụy nói, thế nhưng tim đập loạn xạ, đến bản thân anh ta còn không tin nổi lý do này.
“Cậu nghe được! Cậu cũng nghe phải không? Nghe tiếng con nít khóc đúng không?!”
Thành Thụy bị Hứa Dao chụp tay, anh ta giật mình, kiềm nén không hất tay Hứa Dao ra. Thành Thụy cười sượng ngắt, anh ta biết mình nên chối rằng không nghe thấy gì cả, nhưng sau đó thì sao? Thành Thụy lừa được Hứa Dao, song có lừa được bản thân hay không? Rõ ràng anh nghe có tiếng khóc, cả tiếng bước chân.
Nhịp bước chập chững đặc thù của trẻ con, tiếng khóc và bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại.
Hứa Dao rúc trong chăn run lẩy bẩy.
Thành Thụy nghe tiếng răng của Hứa Dao đánh lập cập, một tên đàn ông to xác mà nhát cáy như vậy vốn nên cười nhạo, nhưng Thành Thụy cười không nổi.
Có một khoảnh khắc, Thành Thụy cũng muốn chui vào chăn để không phải nghe âm thanh đó nữa.
Nhưng có trốn cũng không được, nên nghe thì vẫn phải nghe, bước chân càng gần, Hứa Dao run càng dữ dội.
Thành Thụy nín thở, ngập ngừng bước ra cửa.
“Cậu làm gì thế?!” Nghe bước chân Thành Thụy đi xa, Hứa Dao thò đầu ra gọi với theo.
Thành Thụy đẩy gọng kính, “Tôi… ra nhìn thử.”
“Cửa không gắn mắt mèo, cậu nhìn kiểu gì?”
“Thì… nhìn phía dưới.” Thành Thụy nuốt nước bọt, nhìn khe hở dưới chân cửa.
Hứa Dao run bần bật, giường sắt cũng rung theo.
Thành Thụy từ từ tiến đến cửa.
Đứng trước cửa, Thành Thụy căng thẳng, hành lang bệnh viện không bao giờ tắt đèn, anh chỉ cần khom xuống là thấy…
Thành Thụy quay lại, bấy giờ mới biết Hứa Dao ló đầu ra nhìn mình, mặt hắn trắng tái, Thành Thụy không cần soi gương cũng biết sắc mặt mình chẳng hơn gì Hứa Dao.
Hứa Dao gật đầu, ý bảo Thành Thụy xem thử. Thành Thụy chần chừ một lát, chậm rãi khom lưng.
Ngoài hành lang trống trải, chẳng có ai.
Thành Thụy phì cười, nhẹ nhõm như về từ cõi chết.
“Thằng đần, làm gì có ai.”
Thành Thụy mở cửa để Hứa Dao thấy hành lang vắng lặng.
Nhưng Hứa Dao lại như nhìn thấy thứ gì rất kinh khủng, ngón tay run rẩy chỉ vào Thành Thụy, miệng há ra không thốt nên lời.
Thành Thụy khó hiểu, đến gần Hứa Dao.
“Cút! Cút ngay! Mày ra ngoài! Tránh xa tao ra! Đi ra!”
Hứa Dao điên cuồng la hét, ném hết chăn gối, chai lọ về phía Thành Thụy. Đến khi không còn gì để ném, Hứa Dao giật kim tiêm vừa rồi Thành Thụy cắm cho mình, đâm kim vào không khí, cứ như ở đó có người.
Nhìn động tác của Hứa Dao, mới đầu Thành Thụy còn tưởng hắn muốn đâm mình, nhưng nhìn kỹ lại, dường như Hứa Dao không nhắm vào Thành Thụy, hắn cũng không có lý do gì để đánh Thành Thụy, biểu hiện của Hứa Dao như nhắm vào một ai đó đứng ngay trước mặt và đang đến gần hắn.
Thành Thụy bị suy nghĩ này dọa sợ, không dám đến gần giường bệnh.
Hứa Dao phát rồ đâm vào hư không, sau đó tự đâm bản thân, máu bắn tung tóe. Phải rồi, Hứa Dao vốn cũng bị thương, nhưng vết thương nhỏ sao có thể đổ nhiều máu như vậy?
Thành Thụy như mê muội nhìn máu uốn lượn trên cánh tay Hứa Dao, chảy đầy sàn.
Máu loang trên sàn trắng, Thành Thụy bỗng ngớ ra.
Anh thấy thứ đó.
Vũng máu dưới chân Hứa Dao loang rộng dần, nhuốm đỏ sàn phòng, tràn đến dưới chân Thành Thụy. Trong vũng máu có hai lỗ trống không bị nhuốm máu.
Chỉ có hai chỗ trống đó hoàn toàn sạch sẽ, không bị vấy máu.
Ngẫm lại hình dạng hai chỗ trống, Thành Thụy không nhịn được mà run.
Dấu chân!
Hai lỗ trống đó có hình dấu chân.
Thành Thụy nhìn chòng chọc hai dấu chân biến thành một, là thứ đó nhấc chân lên, tiếp cận Hứa Dao, nó đến ngay dưới chân Hứa Dao.
Hứa Dao gào la khàn cả giọng, chạy ra cửa sổ, run rẩy bò lên, sau đó nhảy xuống…
Thành Thụy ngồi sụp xuống, trước khi nhắm mắt, anh thấy một đôi chân.
Đôi chân bé xíu đẫm máu.
—o0o—
Đoàn Lâm thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Không có tiếng con nít khóc nữa, Đoàn Lâm ngủ rất ngon.
Hàn Tâm Nặc cũng ngủ ngon, quầng thâm nhạt bớt. Hai anh em chào buổi sáng rồi cùng ăn sáng.
“Hôm qua mệt quá không còn sức nghĩ nhiều nên em ngủ ngon lắm, cũng không nghe tiếng con nít khóc nữa. Làm anh lo lắng, thiệt tình, hại anh đi một chuyến không công.” Hai người dùng bữa sáng truyền thống kiểu Trung, Hàn Tâm Nặc uống sữa đậu nành, đưa dưa muối cho Đoàn Lâm.
Nghe xong, nghi hoặc trong lòng Đoàn Lâm trỗi dậy, cậu do dự một hồi, quyết định hỏi thẳng, “Tâm Nặc, làm sao em biết nên tìm anh giải quyết việc này?”
“Ờm… xin lỗi anh, em tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện, ba nói từ nhỏ anh đã thấy được mấy thứ mà người thường không thể nhìn thấy. Lần này em thật sự hết cách nên mới nghĩ ra việc nhờ anh, ngẫm lại mới thấy em kỳ ghê.”
“Lúc đó em muốn anh quan sát căn hộ này, nếu có