Hôm sau soi gương, mắt Đoàn Lâm có quầng thâm rõ mồn một, đã mệt lại ngủ không ngon, vừa chợp mắt một lát thì bị gọi dậy, còn khó chịu hơn thức trắng.
“Anh… ngủ ngon không?”
Hàn Tâm Nặc phờ phạc, mắt đen thui, hiển nhiên cũng mất ngủ.
Còn Mộc Tử, thằng quỷ đó vẫn còn nằm sải lai trên giường, cả đêm giữ một tư thế, ở đâu cũng có thể ngủ như chết.
“Không tốt lắm, cách âm khu này hình như… Anh nghe tiếng con nít khóc suốt đêm.” Đoàn Lâm gặm bánh mì nướng, kể chi tiết.
Nét mặt Hàn Tâm Nặc thay đổi, bàn tay đang phết mứt quả lên bánh mì run nhẹ.
“Vậy hả, em cũng nghe, cơ mà tầng này không nhà nào có con nít hết.”
“Thật không? Chưa chắc là hàng xóm, có thể là tầng trên hoặc tầng dưới.” Đoàn Lâm không để tâm, cảm giác đầu mình quay mòng mòng.
“Chắc vậy, anh qua giường em ngủ bù đi, hôm nay em đi thực tập.”
“Ừm, cũng được. Em chú ý sức khỏe, anh thấy em cũng ngủ không ngon.” Đoàn Lâm không từ chối.
Thành thật mà nói, Đoàn Lâm không biết Hàn Tâm Nặc kêu mình đến làm gì, mục đích chắc chắn không phải chỉ để ngủ. Nhưng cậu ta không mở miệng trước, Đoàn Lâm cũng không muốn hỏi.
Có điều, Đoàn Lâm cảm giác được Hàn Tâm Nặc rất kỳ cục, trái ngược hoàn toàn với trước kia. Đoàn Lâm liếc cậu ta một cái, cuối cùng vẫn không hé răng.
Đến giờ cơm tối, Hàn Tâm Nặc không về mà gọi cho Đoàn Lâm, “Anh, em có việc cần tăng ca, anh dẫn bạn đến bệnh viện được không? Chỗ này có một tiệm bán đồ ăn ngon lắm.”
Đoàn Lâm thấy ăn ở đâu cũng như nhau, Hàn Tâm Nặc bận thì cậu tự nấu cũng được, nhưng cậu ta nài nỉ quá, Đoàn Lâm đồng ý ba mươi phút nữa sẽ có mặt ở bệnh viện.
Giờ không còn sớm, Đoàn Lâm lập tức gọi Mộc Tử, khóa cửa rồi ra ngoài.
Dãy hành lang dài lắp rào chắn trong suốt, có thể thấy hết khung cảnh tầng dưới, từ tầng 28, dáng người qua lại bên dưới trở thành tí hon. Đoàn Lâm định quay đi, bỗng nhiên…
Một cái bóng trắng xẹt qua trước mũi cậu, Đoàn Lâm nghe cả tiếng gió, Đoàn Lâm nhìn lên trên, thấy một cái đầu nhỏ xíu ló ra.
Trời tối, đứa trẻ lại cúi đầu nên Đoàn Lâm không thấy rõ mặt nó, bèn nhìn xuống chân, vật màu trắng vừa lướt qua mặt mình là chiếc máy bay giấy.
Đồ chơi con nít.
Đoàn Lâm lại ngửa đầu nhìn lên, không thấy thằng bé đâu nữa, chỉ liếc một cái đã biết nó là bé trai.
Chẳng lẽ nó là đứa trẻ khóc suốt đêm qua?
Đoàn Lâm vừa suy nghĩ vừa đến thang máy. Lúc xuống lầu, Đoàn Lâm tìm chiếc máy bay giấy, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của Mộc Tử, cậu mở chiếc máy bay ra, phát hiện mặt sau tờ giấy trắng có một bức vẽ bằng chì màu sáp, đề tài muôn thuở mà nhà trẻ hay đưa ra – Gia đình em.
Dựa theo nét vẽ nghuệch ngoạc, có thể nhận ra thằng bé vẽ ba người, là ba mẹ và một đứa con.
Đoàn Lâm không nói gì, chỉ mỉm cười, tiện tay nhét tờ giấy vào túi.
Đến bệnh viện, thấy Hàn Tâm Nặc mặc áo blouse trắng chờ trước cổng, cậu ta vẫy tay với Đoàn Lâm rồi dẫn hai người vào tiệm ăn nhỏ bên cạnh.
“Thật ra đây là nhà ăn của bệnh viện, nhỏ vậy thôi chứ đồ ăn ngon ngang ngửa nhà hàng năm sao đó, không phải nhân viên là không được vào đâu. Tranh thủ lúc em còn thực tập dẫn hai người đến nếm thử. Thấy sao, ngon không anh?” Hàn Tâm Nặc vừa ăn vừa hỏi.
Đoàn Lâm gật đầu, nhìn Hàn Tâm Nặc uể oải hơn ban sáng, lo lắng hỏi, “Làm việc cực lắm hả?” Hàn Tâm Nặc vẫn mặc áo blouse, chẳng lẽ ăn xong phải quay lại làm tiếp?
Hàn Tâm Nặc dừng đũa, “Cũng tạm anh, nhưng dạo này có chút vấn đề…”
Đoàn Lâm im lặng nhìn cậu ta.
Những lúc thế này, người ta thường nói gì đó tỏ vẻ thân thiết, như là “Có vấn đề gì cứ nói, anh sẽ cố hết sức giúp em.”
Đoàn Lâm không biết gì về y khoa nên không giúp được, ít ra cũng nên bảo “Bận quá thì nghỉ một chốc hãy làm tiếp.”
Nhưng với Hàn Tâm Nặc, thời gian thực tập là cơ hội tích lũy kinh nghiệm cực kỳ quan trọng, Đoàn Lâm bảo cậu ta nghỉ ngơi cũng không thích hợp. Đoàn Lâm do dự, cuối cùng không nói gì hết.
“Tiểu Nặc!”
Một giọng nữ ngọt ngào đánh tan không khí lúng túng.
“Chị ngồi đây được không?” Một cô gái bưng mâm thức ăn đến, dáng thon thả, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh nhã khiến người ta sinh ra hảo cảm ngay.
“À, mời chị, để em giới thiệu, đây là anh trai em – Đoàn Lâm và Mộc Tử, bạn anh ấy. Anh, đây là Bác Tiêu Tuyết, đàn chị đại học của em, người ta là bác sĩ chính thức của bệnh viện đó.” Hàn Tâm Nặc vội vàng nhích vào trong, chừa chỗ ngồi.
“Ủa? Em có anh trai à? Chưa nghe bao giờ, sao trông không giống em gì hết…” Phát hiện hai anh em không cùng họ, cô chợt nhớ đây là chuyện nhà người ta, liền đổi đề tài, “Chào hai cậu.”
Bác Tiêu Tuyết cười vui vẻ, bầu không khí lúng túng hoàn toàn biến mất.
Có thêm một người, bàn ăn không buồn tẻ như vừa rồi, Bác Tiêu Tuyết cắn môi nghĩ đến điều gì, rốt cuộc hỏi, “Tâm Nặc, Hứa Dao hiện tại thế nào rồi?”
Đoàn Lâm từng nghe em trai nhắc đến cái tên Hứa Dao, người này là chủ nhân căn hộ họ đang ở. Nghe nhắc đến hắn, Đoàn Lâm cũng tập trung nghe.
“Anh ấy… vẫn chưa khỏe hẳn.” Hàn Tâm Nặc nói, vô thức dùng đũa chọt đồ ăn trong bát, “Vừa tỉnh lại hồi sáng, nhưng tình huống không khá hơn.”
“Vẫn còn nói mê sảng à?”
“Ừm, bác sĩ điều trị là anh Thành Thụy, họ là bạn lâu năm, anh Thành nói anh Hứa không cho ai đến gần, không cho y tá ghim kim, không cho bác sĩ khác khám bệnh. Anh ấy cũng không cho phép bất cứ ai vào phòng bệnh, nhưng anh ấy cần truyền dịch nên mỗi buổi trưa họ đành phải chụp thuốc mê. Anh Thành nói đây là vấn đề tâm lý.”
“Vấn đề tâm lý? Xem ra là do lần phát hiện cái xác ở nhà…”
“Khụ!” Hàn Tâm Nặc ho một tiếng, ngắt lời Bác Tiêu Tuyết.
“Chỉ là phát hiện xác chết trong ống nước thôi mà, có gì lạ mà giấu.” Đoàn Lâm đang nghe ngóng, Mộc Tử đột ngột lên tiếng.
“Hở?! Sao cậu biết?!” Hàn Tâm Nặc biến sắc, hỏi Mộc Tử, “Chẳng lẽ cậu nghe thấy… nhìn thấy gì?”
Ngữ điệu của Hàn Tâm Nặc rất kỳ quái, nửa như mong chờ, nửa như…
“Ừ, đương nhiên là thấy.” Mộc Tử nhếch khóe môi, cười quái dị.
Tim Hàn Tâm Nặc sắp vọt ra ngoài, Mộc Tử mới nói, “Thấy trên báo, vụ đó huyên náo mà.”
“Thế à?” Bả vai sụp xuống, nét mặt Hàn Tâm Nặc vẫn rất kỳ.
“Đó là mục đích anh gọi anh trai đến nhỉ? Không có còn đỡ, nếu thật sự có thứ gì không sạch sẽ thì người vô tội sẽ bị liên lụy. Loại chuyện này rất khó giải quyết, làm không đúng có thể phải chết, anh hiểu không?” Mộc Tử tao nhã cắt miếng bít tết trong mâm, lạnh nhạt nói.
Giọng điệu Mộc Tử như nói chuyện phiếm nhưng đủ khiến Hàn Tâm Nặc phát run.
“Em, em xin lỗi, anh ơi…” Hàn Tâm Nặc cúi đầu.
Đoàn Lâm cau mày, “Không sao, em mau ăn đi.”
Ngoài miệng nói thế, mà trong lòng Đoàn Lâm nghi ngờ, tại sao Hàn Tâm Nặc tìm cậu? Cậu chưa từng tiết lộ mình có năng lực đặc biệt mà? Hơn nữa Hàn Tâm Nặc còn biết cậu bộc lộ năng lực trong thời gian gần đây, tại sao…
Tuy còn vô số thắc mắc, nhưng Đoàn Lâm để ý chuyện này hơn, đó là…
“Mộc Tử, cậu thấy được à?” Lúc bốn người ra khỏi tiệm ăn, Đoàn Lâm đi đằng sau, nhỏ giọng hỏi Mộc Tử.
Mộc Tử nói dối, vụ phát hiện xác chết không làm rầm rộ, và Mộc Tử ngủ mê mệt cả ngày. Hàn Tâm Nặc không chú ý, nhưng Đoàn Lâm biết rõ.
“Không.” Mộc Tử không quay đầu lại, “Căn hộ đó chẳng có gì lạ hết, em trai anh lo xa thôi, nhưng anh ta nên cẩn thận vẫn hơn.”
Đoàn Lâm khó hiểu nhìn cậu ta.
“Anh biết không, đối với loại chuyện này, nguy hiểm nhất không phải người tin tưởng hoàn toàn hoặc bác bỏ hoàn toàn. Đáng lo là người như em trai anh, nửa tin nửa ngờ, lý trí không cho là có nhưng lại nghi ngờ bóng gió.”
“Tại sao anh ta tìm đến anh? Đương nhiên là vì anh ta biết anh có thể thấy mấy thứ này. Hành động này chứng tỏ có ai đó cho anh ta biết “nơi này có ma”, khiến anh ta nghi ngờ.”
“Nhưng bản thân anh ta không thấy, hậu quả của ngờ vực trong thời gian dài là căng thẳng thường xuyên, sóng não rất dễ đồng bộ với thứ đó, có thể sau này sẽ nhìn thấy chúng. Còn nếu không thấy thì thần kinh cũng xảy ra vấn đề rồi, không phải sao?”
“Vì vậy mà bệnh nhân tâm thần càng lúc càng nhiều đấy.” Mộc Tử cười, chỉ đầu mình.
Mộc Tử như nói đùa, nhưng Đoàn Lâm lại suy tư nhìn theo bóng lưng Hàn Tâm Nặc đi phía trước.
Hàn Tâm Nặc bảo Đoàn Lâm đứng ở đại sảnh tầng trệt chờ mình. Đoàn Lâm thấy người qua lại, nghe tiếng khóc, tiếng đẩy xe lăn, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gắt mũi… cứ thấy là lạ.
“Anh ơi, xin lỗi, chắc anh phải chờ thêm lát, em còn đợi chủ nhiệm, phải rồi, sao anh không ngồi?” Hàn Tâm Nặc từ trong phòng chạy ra, thấy có ghế trống mà hai người không ngồi.
“Ghế có…”
Đoàn Lâm chưa nói hết “có người”, Mộc Tử đã giành trước, “Bọn tôi vừa ăn no, đứng cho tiêu cơm.”
Mộc Tử kín đáo quay lại liếc một cái, Đoàn Lâm hiểu ra.
Lại là thứ đó. Đoàn Lâm không nhịn được nhìn ra phía sau, người đàn ông ngồi ở ghế vẻ mặt đờ đẫn, còn lại chẳng khác gì người bình thường.
“Nè, chúng ta cá cược không?” Mộc Tử nói.
Nhìn theo hướng Mộc Tử chỉ, Đoàn Lâm thấy một sản phụ nằm trên cáng cứu thương đang được đẩy đi.
“Cá xem lát nữa đứa bé ra đời là nam hay nữ? Tôi cá là nam. Anh thì sao?” Mộc Tử cười hỏi.
“Ờm… tôi cũng cá là nam.” Đoàn Lâm thuận miệng nói, cậu không hiểu chơi trò này để làm gì.
“Vậy tôi cá là nữ, dù gì cũng phải có một người cược khác chứ.” Hàn Tâm Nặc rất để ý tâm trạng vui phơi phới của Mộc Tử.
Đoàn Lâm nhìn theo ánh mắt Mộc Tử về căn phòng mà sản phụ được đẩy vào, không thấy thì thôi, Đoàn Lâm liếc một cái đã ngớ người.
Rất nhiều người chen chúc ngoài cửa, không thể là người nhà sản phụ.
Vô số người tụ tập trước cánh cửa trắng, chèn ép xô đẩy nhau, quây thành vòng tròn từ từ tiếp cận phòng mổ.
Sao không có ai ra giữ trật tự? Đoàn Lâm đang kinh ngạc, chợt thấy người đàn ông ngồi trên ghế cũng có trong đám đông, cậu hiểu rồi.
Hóa ra những người này đều là…
Đoàn Lâm thờ ơ nhìn đám “người” đó kéo đến càng lúc càng đông.
Bỗng dưng đằng xa có tiếng gào, “Chị gì ơi, chị chưa trả tiền! Chị đằng trước! Trả tiền đi…”
Một người đàn ông thở hồng hộc, vừa chạy vừa kêu ầm lên, Hàn Tâm Nặc giật mình, cản anh ta lại, “Anh ơi, đây là bệnh viện, không được lớn tiếng, anh đừng chạy loạn…”
“Tôi cũng đâu có muốn, tôi là tài xế taxi, có khách đi không trả tiền, vừa dừng xe đã chạy mất dép. Má nó, chạy đi đầu thai hay gì!”
Tài xế taxi tìm cả buổi không thấy vị khách quỵt tiền, đành chấp nhận mình chạy một cuốc không công, hậm hực bỏ đi. Đoàn Lâm nhìn phía trước.
Hành lang không một bóng người, một cô gái không biết xuất hiện khi nào, cô ta mang guốc cao gót chạy thục mạng, tiếng guốc nện lên sàn đá hoa cương cực kỳ chói tai, nhưng dường như không ai nghe thấy.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Cô ta chạy rất nhanh, luồn lách vào đám đàn ông chen trước cửa, một giây sau, cô ta biến mất sau cánh cửa!
Chẳng mấy chốc, đèn phòng giải phẫu tắt, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên.
Cửa mở, đám “người” bao vây ỉu xìu rút lui. Một người đàn ông từ bên ngoài hớt hải chạy vào, thấy cửa phòng đã mở bèn cuống quýt hỏi.
“Sinh rồi hả? Vợ tôi có sao không? Trai