“Bị tấn công? Bị Bác Tiêu Tuyết tấn công?” Nghe đáp án từ cảnh sát, Đoàn Lâm không biết nói gì.
“Đúng vậy.” Viên cảnh sát trả lời cậu cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đoàn Lâm nhớ cậu ta thường xuyên theo sau Kim Tử, mọi người gọi cậu ta là Tiểu Tào.
Cảnh sát Tào khoanh tay, nhíu mày, “Kể ra đúng là khó tin. Chúng tôi đã sớm nghi ngờ Bác Tiêu Tuyết nên cho người theo dõi cô ta sít sao, lúc ấy chúng tôi bám theo cô ta đến nhà Thành Thụy rồi phát hiện em trai anh trong đó. Khi chúng tôi xông vào thì em trai anh đã ngất, Bác Tiêu Tuyết nhìn tay mình mà lẩm bẩm tôi giết cậu ấy, tôi giết cậu ấy. Tình huống lúc đó vô cùng…”
Tiểu Tào đưa một tấm hình cho Đoàn Lâm, “Anh xem này, đây là tình trạng của em trai anh khi được tìm thấy, cổ bị quấn bởi dây băng cát-xét, có vẻ Bác Tiêu Tuyết đã dùng dây băng siết cổ em trai anh, dây băng cát-xét tuy mảnh nhưng dấu siết rất mạnh. Sau đó, chúng tôi phát hiện vật đó trong nhà Thành Thụy.”
“Vật gì?” Đoàn Lâm hỏi.
Tiểu Tào dùng ngón cái và ngón trỏ ghép thành hình chữ nhật, “Một cuộn băng.”
“?!”
“Do Lục Tường Lai quay, nội dung là đám tang của Hứa Dao, mới đầu chỉ quay ở linh đường, không có gì đặc biệt, nhưng…” Tiểu Tào hạ giọng, “Anh biết không, sợi dây rốn trong quan tài Hứa Dao là do Bác Tiêu Tuyết bỏ vào đó.”
“Cái gì?!” Đoàn Lâm kêu thành tiếng.
“Cô ta bảo mình không nhớ, giống như bị ma nhập, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi thu thập mẫu máu, phát hiện thêm một sự thật oanh động, Bác Tiêu Tuyết là mẹ của xác trẻ sơ sinh tìm thấy trong nhà Hứa Dao!”
“Hả?!” Đoàn Lâm ngu người.
“Còn nữa, chúng tôi kiểm tra mới biết chủ thuê căn hộ tầng trên căn của Hứa Dao cũng là Bác Tiêu Tuyết.”
Trẻ sơ sinh, căn hộ… Đoàn Lâm có một ý nghĩ điên cuồng…
“Liệu có phải…”
“Bác Tiêu Tuyết bỏ đứa bé vào ống nước, tiếng khóc cũng do chị ta giấu máy phát trong đường ống nhà Hứa Dao, đúng không?” Mộc Tử nói.
Đoàn Lâm nhìn sang, Mộc Tử vẫn mang vẻ mặt vạn năm như một.
Tiểu Tào ngạc nhiên, gật đầu, “Cậu em đoán như thần.”
Mộc Tử đã phát hiện từ trước…
Đoàn Lâm nhớ ngày đầu tiên ngủ lại nhà Hứa Dao, cậu hỏi Mộc Tử có nhìn thấy gì không, Mộc Tử bảo căn hộ chẳng có gì cả.
Thì ra là vậy, nhưng mà…
“Không phải Bác Tiêu Tuyết đang mang thai à?” Đoàn Lâm vẫn lấn cấn.
Dựa theo mức độ trưởng thành của cái xác, Bác Tiêu Tuyết không thể nào có thai vào lúc này.
“Là giả thôi, kiểm tra rồi, Bác Tiêu Tuyết không mang thai, thậm chí…” Tiểu Tào cúi đầu nói nhỏ, “Cô ta không thể mang thai được, hình như là do đứa bé kia, cô ta nói sau này cô ta không thể sinh con được nữa. Bác sĩ tâm thần bảo triệu chứng của cô ta là mang thai giả, nếu một người có khát khao mãnh liệt và kiên định tin rằng mình có thai thì cơ thể sẽ sinh ra những dấu hiệu của phụ nữ có thai, ốm nghén là bình thường thôi, nghe nói có người ảo tưởng đến mức bụng phình lên luôn…”
“Sức mạnh tinh thần đúng là ghê gớm.” Tiểu Tào cảm khái, sau đó nghiêm túc trở lại, “Đã xác định cô ta có ý đồ khủng bố tinh thần Hứa Dao. Còn những nạn nhân khác, lần nào cô ta cũng có mặt ở hiện trường, còn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ. Giờ lại thêm em trai anh… đại thể là cảnh sát đã liệt cô ta vào diện tình nghi.”
“Động cơ giết người là gì?” Đoàn Lâm hỏi.
“Với Hứa Dao thì quá rõ rồi, cô ta lợi dụng cái thai để kết hôn với Hứa Dao, kéo dài đến năm tháng để không phá thai được, nhưng mà Hứa Dao… tên đó cũng khốn nạn lắm.”
Tiểu Tào nói nhỏ vào tai Đoàn Lâm, “Nghi phạm khai là Hứa Dao chuốc thuốc mê cho cô ta rồi cưỡng ép đưa đi phá thai, hại cô ta mất đứa bé, sau này cũng không thể mang thai được nữa. Chúng tôi nghi ngờ đồng lõa giúp Hứa Dao bỏ đứa bé là Thành Thụy, vậy là đã rõ động cơ. Chậc, đám này là bác sĩ mà…”
“Vậy Lục Tường Lai thì sao?”
“Hình như là dùng cuộn băng để tống tiền cô ta. Haizz, cái cô này kể ra cũng tội, nếu là tôi, tôi cũng sẽ hóa rồ.”
Tiểu Tào cảm thán, Đoàn Lâm nhíu tít mày. Sự thật là thế à? Nhưng cứ cảm giác có gì đó không đúng…
Cảnh sát dựa vào hiện vật và mắt thường để phá án, Đoàn Lâm thì có con mắt thứ ba.
Vậy đứa bé kia phải giải thích thế nào? Nếu là thuật dưỡng thi, nhưng…
Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử, cậu ta im lặng cúi đầu.
Hai người tạm biệt Tiểu Tào, Đoàn Lâm về phòng bệnh của Hàn Tâm Nặc. Tuy bị mẹ kế nhìn lom lom rất khó chịu, nhưng Đoàn Lâm lo cho em trai, thấy Hàn Tâm Nặc vẫn còn hôn mê, sắc mặt không quá tệ, cậu cũng yên tâm.
Đoàn Lâm khom người nhìn vệt đỏ trên cổ Hàn Tâm Nặc.
Thật tàn nhẫn, sao lại làm thế chứ?
Mộc Tử đứng kế bên, đột ngột lên tiếng, “Này, anh không thấy lạ sao?”
“?”
“Tại sao em trai anh lại ở nhà Thành Thụy?”
Đoàn Lâm nghiêng đầu, tuy tò mò Mộc Tử hỏi điều này làm gì nhưng vẫn trả lời, “Tâm Nặc nói nó đưa tư liệu cho Thành Thụy.”
“Nhưng anh ta đâu có ở nhà?”
“Cậu cảnh sát vừa rồi đã dò vị trí qua điện thoại mà, với lại…”
“Tại sao mấy người trước đó đều chết, nhưng em trai anh thì không? Qua lần này bỗng nhiên tìm ra nguyên nhân của chuỗi sự kiện, anh không thấy kỳ quái à?”
Câu hỏi của Mộc Tử tác động đến ý nghĩ rục rịch trong lòng Đoàn Lâm, tìm không ra đầu mối nên cậu mới kiềm chế. Đoàn Lâm bỗng mở no mắt.
Đúng vậy, nếu bỏ qua kết luận từ phía cảnh sát, thì thứ đó dường như không phải tìm Hàn Tâm Nặc, nó muốn tìm Thành Thụy.
Nó phát hiện người trong nhà không phải Thành Thụy nên tha cho Hàn Tâm Nặc.
Nhìn lại chuỗi sự kiện, sẽ thấy sợi dây rốn xuất hiện sau khi Hứa Dao chết, Mao Vi Vi kéo sợi dây rốn ra khỏi cơ thể, và Lục Tường Lai bị sợi dây rốn trong bụng vợ mình siết cổ.
Là dây rốn!
Cảm giác lấn cấn khi nghe Bác Tiêu Tuyết bảo không nhớ gì về sợi dây rốn đã được xóa bỏ, bởi vì…
Đoàn Lâm nhớ đến đứa bé mang giày đỏ.
Là nó làm sao? Vậy là dây băng cát-xét siết cổ Hàn Tâm Nặc chính là thay cho dây rốn.
Dây rốn là phương thức trao đổi.
Thai nhi không thể nói, dây rốn là đường truyền dinh dưỡng, đồng thời cũng là cầu nối giữa người mẹ và thai nhi. Nếu như vậy…
Đoàn Lâm nhìn chòng chọc vệt đỏ trên cổ Hàn Tâm Nặc, kích động nắm tay cậu ta, bỗng phát hiện một thứ trong tay Hàn Tâm Nặc.
Đoàn Lâm mở bàn tay Hàn Tâm Nặc, thấy một vật dài mảnh màu đen.
Đoàn Lâm trợn mắt, nhìn Mộc Tử.
“Không xong rồi!” Đoàn Lâm chạy ra ngoài.
Vừa đến cổng bệnh viện thì gặp cảnh sát Tào sắp sửa về, Đoàn Lâm chụp tay Tiểu Tào, nhờ cậu ta khôi phục cuộn băng siết cổ Hàn Tâm Nặc.
“Làm ơn! Rất có thể cuộn băng là then chốt của vụ án!”
Nhắc đến vụ án, Tiểu Tào tuy còn lưỡng lự nhưng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Đoàn Lâm.
Trời chưa sáng, chỉ trong thời gian ngắn mà quá nhiều chuyện xảy ra, Đoàn Lâm cảm thấy ngày hôm nay sao quá dài.
Tim nảy thình thịch, lòng ngứa ngáy như muốn khai quật thứ gì.
Đoàn Lâm biết mình sắp chạm đến chân tướng.
Nhưng còn một việc cần xác minh.
Về đồn cảnh sát, cuộn băng suýt bị vứt được chuyển cho bộ phận kỹ thuật tiến hành khôi phục, dây băng đã bị giãn và rối khi dùng siết cổ nên phải mất chút thời gian. Trong lúc đó, Đoàn Lâm nhờ cảnh sát cùng mình đến nhà Lục Tường Lai, tuy đã muộn nhưng bố mẹ Lục Tường Lai vẫn đón tiếp họ.
Ảnh chụp của Lục Tường Lai rất nhiều, Đoàn Lâm và Mộc Tử chia nhau tìm. Lược bỏ những tấm ảnh bình thường, Đoàn Lâm muốn tìm “nó”.
Tiểu Tào khó hiểu nhìn hai người.
Dù cậu ta đưa họ đến, nhưng từ đầu đến cuối họ không giải thích gì với cậu ta. Nếu không phải quan hệ giữa họ và Kim Tử không tệ, hơn nữa họ còn đang nghiêm túc điều tra thì Tiểu Tào sẽ không quan tâm họ muốn làm gì.
Tiểu Tào buồn chán không có gì làm, bèn đứng đọc sách bên bàn, khung ảnh xinh xắn khiến cậu ta chú ý.
“Khung đẹp quá, ai vậy ta? Lục Tường Lai chẳng phải thợ chụp ảnh à? Sao trước kia là bác sĩ nhỉ? Đây là Mao Vi Vi sao? Thay đổi nhiều quá, không nhận ra luôn…”
Lời của Tiểu Tào như tia sét, hai người đang lục tìm đống ảnh dưới sàn lập tức chạy đến bàn sách, thấy rõ bức ảnh mà Tiểu Tào cầm, Đoàn Lâm lại rất bình tĩnh.
Tìm được rồi, chìa khóa đôi khi nằm ngay trước mắt mà thôi.
Tìm được mối liên hệ giữa các nạn nhân rồi.
Đoàn Lâm quan sát tấm ảnh.
Trên ảnh là những thanh niên đứng trước cổng bệnh viện, họ mặc áo blouse của thực tập sinh, theo thứ tự từ trái sang là Hứa Dao, Mao Vi Vi, Lục Tường Lai và Thành Thụy.
Gay rồi! Quả nhiên người kế tiếp là…
“Bệnh viện Đức Hinh!”
Thấy rõ bảng tên bệnh viện, Đoàn Lâm vội bảo Tiểu Tào, “Cậu hãy điều tra bệnh viện này ở đâu! Mau lên!”
“Hả? Được… tôi hỏi ngay!” Tiểu Tào ngẩn ra một lát rồi gọi vào số nội bộ Cục công an.
Đoàn Lâm nhìn những gương mặt trẻ tuổi trong ảnh, không nói nên lời.
Họ đã làm gì ở bệnh viện đó? Làm gì khiến người khác căm hận đến mức nguyền rủa như vậy?
“Có rồi, bệnh viện đó ở huyện Long Vân. Ủa? Trước đây sếp tôi được điều đến từ huyện Long Vân đấy, hai người có thắc mắc gì cứ hỏi anh ấy, nhất định anh ấy biết…”
Nghe thế, Đoàn Lâm và Mộc Tử không còn nghi ngờ gì nữa.
Hỏi Kim Tử à? Hỏi đúng người rồi.
Chìa khóa của vụ án chắc chắn nằm trong tay Kim Tử!
“Chuyện Hàn Tâm Nặc, ai là người đầu tiên phát hiện?” Trong xe, Mộc Tử trầm giọng hỏi.
“Hả? Hỏi cái này làm gì? Để nhớ coi… A! Là sếp!”
Kim Tử! Đoàn Lâm và Mộc Tử nhìn nhau, gật đầu.
“Câu cuối, hiện giờ Kim Tử đang ở đâu?”
Rạng sáng, Cục công an thành phố C gọi đến phân cục hỏi thăm hoàn cảnh Kim Tử.
Đối phương nói vợ con của Kim Tử đã mất, người số khổ, cả Cục công an đần mặt ra.
Ai cũng biết Kim Tử có một đứa con trai, gã rất thương con.
“Nếu vậy… cậu gặp con anh ta bao giờ chưa?”
“Chưa, mới nghe nói thôi…”
Khi biết một người quen đã năm năm không hề tồn tại, bạn sẽ nghĩ gì?
“Kim Tử đáng thương lắm, đứa con chưa kịp lấy ra khỏi bụng mẹ nên…”
Chỉ trong thoáng chốc, thiên đường hóa địa ngục.
Hoặc có lẽ chúng ta vốn chưa hề đặt chân đến thiên đường?
Cuộn băng ghi hình được khôi phục, thước phim rè đã chứng thực suy đoán của mọi người.
Đó là quá trình sinh con và chết thảm ngay trên giường của một sản phụ.
Bác sĩ mổ chính là Hứa Dao, hỗ trợ có bác sĩ Thành Thụy cùng y tá Mao Vi Vi, cuộn băng vốn ghi lại quá trình sinh sản, cuối cùng trở thành bằng chứng cho tội danh giết người của họ.
Đoàn Lâm nhớ cái