Uông Triệt rơi trúng nóc chiếc xe đậu bên dưới nên không chết, sức nặng của cô đè vỡ cửa kính, mình mẩy chi chít vết thương do mảnh kính cứa phải, khuôn mặt nát bấy, chân trái nứt xương, song có thể chữa được, bộ phận vô phương cứu chữa là đôi tay của Uông Triệt.
Lúc rơi xuống lầu, tay phải của Uông Triệt dập trúng một tấm kính dựng thẳng, mép kính sắc như dao cắt lìa tay phải của cô, tay trái do tổn thương quá nặng nên phải cưa bỏ.
Uông Triệt mê man trên giường bệnh, Trương Hiểu Lượng không biết vợ sẽ phản ứng như thế nào khi tỉnh lại thấy mình cụt cả hai tay. Hắn sợ Uông Triệt sẽ tỉnh lại, sợ Uông Triệt nói là hắn xô vợ ngã lầu.
Coi như hắn tự vệ chính đáng, song cảnh sát sẽ hỏi tại sao hắn phản kháng dữ dội như vậy, rồi hắn sẽ phải thừa nhận mình bị vợ bắt quả tang mèo mả gà đồng… Hắn không dám nói, cũng không thể nói.
Địa vị của hắn còn đó, bố vợ đau khổ vì con gái bị thương còn đó, hắn không thể thừa nhận, thế nên hắn đổ hết tội lỗi lên đầu Thư Giai.
Đều do cô ả xấu xa kia, trước đó hắn cũng đâu có tông trúng cô ta, không thèm trả ơn thì thôi, trái lại còn gây phiền toái cho hắn.
Tinh thần của Thư Giai có vấn đề, còn bị câm, cô ta là đối tượng lý tưởng để bố vợ trút giận. Nhìn Thư Giai bị cảnh sát còng đi thẩm vấn, Trương Hiểu Lượng vừa mừng vừa chột dạ.
Hắn vừa lo Thư Giai phân trần vì bản thân, vừa lo vợ mình tỉnh lại sẽ nổi điên khi đôi tay quan trọng nhất không còn, sau đó khai ra hắn xô vợ ngã lầu. Trương Hiểu Lượng phát sầu, vốn đã bỏ thuốc nhưng giờ đã hút lại, hắn lo nghĩ đến mức nhìn già đi mấy tuổi.
Bố vợ tưởng hắn lo cho vợ nên thề son sắt sẽ nghiêm trị thủ phạm sau khi Uông Triệt tỉnh lại. Những lời này đâm trúng chỗ đau của Trương Hiểu Lượng, hắn thậm chí ước rằng vợ mình ngủ mãi, không bao giờ tỉnh dậy.
Trương Hiểu Lượng nhìn bản thân qua kính cửa sổ, người đàn ông sáng sủa đã biến mất, hốc mắt hắn lõm sâu, râu xồm xoàm, thoạt nhìn như ông già.
Chỉ cần một thôi…
Giữa vợ mình và Thư Giai, chỉ cần một người tồn tại là đủ rồi… sau đó hắn bịt miệng người còn lại, thế thì vẹn cả đôi đường.
Nhìn vợ mình vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Trương Hiểu Lượng đứng dậy.
Mạng sống của Uông Triệt lúc này phụ thuộc vào máy thở, hắn chỉ cần giật một sợi dây…
Tim đập như trống, Trương Hiểu Lượng nhìn phần tay còn lại của vợ, vì đã cưa tay nên kim tiêm chỉ có thể ghim vào mỏm cụt.
Trương Hiểu Lượng sờ kim tiêm…
“Cậu Trương, trễ rồi mà cậu vẫn chưa về sao?” Một giọng nam vang lên sau lưng dọa Trương Hiểu Lượng giật bắn, hắn bước lùi, toát mồ hôi lạnh.
Không đùa được đâu, Trương Hiểu Lượng hoảng hốt nhận ra vừa rồi hắn đã nổi sát ý! Hắn muốn giết người vợ còn nằm trên giường bệnh!
“Cậu chăm sóc vợ, cũng phải chăm sóc bản thân nữa chứ. Đừng để đến khi vợ cậu tỉnh lại mà cậu gục ngã.” Người vừa vào là bác sĩ điều trị chính của Uông Triệt, ông đã hơn bốn mươi, cũng là người được bố vợ nhờ vả.
“Tôi không sao, chỉ lo… lo vợ tôi tỉnh lại sẽ không chấp nhận…” Trương Hiểu Lượng lẩm bẩm, quệt mồ hôi lạnh, hắn bất ngờ khi mình có thể dùng giọng điệu bình tĩnh để đáp trả đối phương.
“Đây đúng là vấn đề lớn, tôi nghe lão Uông nói chị nhà là nghệ sĩ dương cầm nhỉ? Đôi tay khác nào mạng sống thứ hai…” Bác sĩ thở dài, cũng đồng tình.
Trương Hiểu Lượng không tiếp lời, bác sĩ nói ra câu làm hắn chú ý…
“Nhưng cậu đừng quá đau lòng, tay cô ấy vẫn có khả năng hồi phục.”
Một câu như trăng soi đáy lòng, Trương Hiểu Lượng đứng bật dậy, kích động nhìn bác sĩ.
“Đa số bệnh nhân cụt tứ chi là do ngoại thương, thường thì bác sĩ sẽ lắp tay chân giả hoặc cấy ghép tự thân để nối lại phần chi gãy. Cấy ghép tự thân yêu cầu đoạn chi gãy phải ở trạng thái hoàn hảo, nếu đoạn chi gãy bị tổn thương nặng hoặc đã để quá lâu thì rất khó thành công. Đoạn chi gãy của chị nhà thuộc loại tổn thương nghiêm trọng, không thể nối lại, dùng tay giả thì không đạt hiệu quả như hy vọng. Tuy nhiên, hiện nay có một phương pháp mới…”
“Phương pháp gì? Xin bác sĩ cho tôi biết!”
“Cấy ghép dị thể.”
“Hả?”
“Cậu Trương chưa nghe qua bao giờ à? Cấy ghép dị thể, nghĩa như tên gọi, tức là dùng chi của người khác ghép vào cho bệnh nhân. Đây là kỹ thuật mới của khoa ngoại chấn thương, cũng từa tựa ghép tạng vậy, phương pháp này đã thông qua khảo nghiệm, có thể áp dụng cho bệnh nhân cụt chi. Tuy từng có nhiều ca thất bại do bài xích của hệ miễn dịch, nhưng qua nhiều lần cải tiến, xác suất thành công đã tăng lên rất nhiều. Đã có tiền lệ một ca cấy ghép da mặt thành công nên ghép tay cũng không phải quá khó khăn.”
“Tôi đã từng làm phẫu thuật ghép tay, bệnh nhân hồi phục rất tốt. Ha ha, tôi nói cậu biết là muốn cậu đừng quá lo lắng, vẫn còn hy vọng.”
“Đương nhiên, đó cũng là nguyên nhân chính mà lão Uông mời tôi đến đây, ông ấy yêu cầu tôi thực hiện phẫu thuật ghép tay cho con gái. Về mặt kỹ thuật thì không thành vấn đề, ngặt nỗi rất khó tìm được bộ phận cấy ghép…” Bác sĩ thở dài.
“Việc chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi bộ phận thích hợp, tôi đã liên lạc với tất cả bệnh viện trong thành phố, nếu tìm ra, họ sẽ báo cho chúng ta ngay.”
“Bác sĩ, bộ phận thích hợp là sao?” Một ý nghĩ lóe lên, Trương Hiểu Lượng nắm tay bác sĩ, vồn vã hỏi.
“Trên nguyên tắc thì người hiến chi phải chết não, sau đó còn phải được người nhà đồng ý…”
Nghe thế, một âm mưu táo tợn dần thành hình trong đầu Trương Hiểu Lượng.
Hôm sau, trên góc nhỏ của một tờ báo đăng tin người phụ nữ sát hại người khác đã tự tử trong nhà giam.
Bố vợ quả là lợi hại, chiều ngày thứ tư, Trương Hiểu Lượng nhận tin đã tìm được bộ phận thích hợp cấy ghép.
“Đó là một cô gái tự tử vì tình hồi ba giờ chiều, tử vong khi vừa được đưa đến bệnh viện, bố mẹ cô ấy đã đồng ý hiến hai tay con gái cho cô Trương.” Bác sĩ tươi cười thông báo với Trương Hiểu Lượng.
Mười bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố cùng vào phòng mổ, qua mười sáu tiếng phẫu thuật, Trương Hiểu Lượng nhận tin ca cấy ghép đã thành công bước đầu.
“Cánh tay đã được nối lại, vì nhóm máu phù hợp nên quá trình cấy ghép rất suôn sẻ, nhưng vẫn không thể bảo đảm sẽ không xảy ra phản ứng bài xích, cần tiếp tục theo dõi. À phải, bệnh nhân vẫn còn hôn mê, chúng tôi vẫn phải sử dụng thuốc mê nên thời gian cô ấy tỉnh táo rất ngắn. Nhưng vậy cũng tốt, nếu cánh tay được nối thuận lợi liền lại thì khi tỉnh lại, bệnh nhân đỡ bị sốc.”
“Thật sao? Vậy… rất cảm ơn bác sĩ!” Trương Hiểu Lượng quệt mồ hôi lạnh trên trán.
—o0o—
Bốn tháng sau, vào một buổi tối, Uông Triệt tỉnh lại, lúc nghe y tá báo tin, Trương Hiểu Lượng là người đầu tiên chạy đến bên giường vợ.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Trương Hiểu Lượng kích động.
Hắn thấy vợ mình nghi hoặc nhíu mày, sau đó nâng tay lên muốn đẩy hắn ra rồi kinh ngạc “a” một tiếng. Trương Hiểu Lượng biết vì sao vợ mình như vậy, nhưng thấy vợ có thể cử động cánh tay, hắn mừng không thôi.
“Bác sĩ! Bác sĩ nhìn nè, cô ấy có thể nâng tay…” Trương Hiểu Lượng hô với bác sĩ điều trị chính, đối phương lập tức kiểm tra cho Uông Triệt.
“Ừ, thật khó tin, nhanh như vậy…”
Thấy biểu cảm hoang mang của Uông Triệt khi nghe đoạn đối thoại giữa mình và bác sĩ, Trương Hiểu Lượng cười giải thích, “Tay em bị thương nên phải bó thạch cao, giờ em có thể cử động tay rồi. Bác sĩ bảo tiến độ hồi phục rất nhanh, không sao đâu, không lâu nữa là em có thể đánh đàn được rồi.”
Uông Triệt vẫn cau mày, Trương Hiểu Lượng chỉ cười, vuốt nhẹ lớp thạch cao bao quanh tay vợ.
Bố mẹ vợ nghe tin cũng chạy đến, sau đó là tiết mục ôm con khóc rống, dù là nụ cười của chồng hay nước mắt của mẹ vẫn không thể đả động đến Uông Triệt.
“Có thể do cô ấy bị kích thích nên ảnh hưởng đến dây thanh đới, qua một thời gian là ổn thôi.” Bác sĩ giải thích, Trương Hiểu Lượng cùng bố mẹ Uông thở phào.
Uông Triệt nhìn bố mẹ cùng chồng, phát ra những tiếng ú ớ không rõ nghĩa, vết thương trên mặt chưa lành nên bị băng kín mít, chỉ chừa hai con mắt, tròng mắt đen nhánh rất to, nhưng không có linh hồn.
Uông Triệt không nói được âm tiết hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở nghèn nghẹn, đặc trưng của người nào đó…
Trương Hiểu Lượng hơi chột dạ, thấy bố mẹ vợ ra hiệu, hắn ho khan một tiếng, “Uông Uông à, em đừng lo, em cũng nghe bác sĩ nói đó. Chỉ là tạm thời không nói được thôi, rồi em sẽ khỏe lại, lúc đó anh đưa em về nhà, Điềm Điềm nhớ mẹ lắm.”
Trương Hiểu Lượng như nhớ ra điều gì, bồi thêm, “Anh cũng nhớ em. Em ngủ lâu vậy rồi, em còn nhớ mình là ai không? Em tên Uông Triệt, năm nay 26 tuổi, là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, năm năm trước chúng mình kết hôn, có một con gái bốn tuổi là Điềm Điềm…”
Trương Hiểu Lượng vừa nói vừa nhìn Uông Triệt, quan sát phản ứng của cô. Hắn cầm tay vợ, kể lại từng chi tiết cứ như vợ mình thật sự mất trí nhớ nên hắn phải đưa ký ức vào đầu cô bằng lời nói.
Bác sĩ thấy hắn nặng tình thì cảm động, bố vợ luôn nghiêm nghị cũng lộ ý cười.
Trương Hiểu Lượng cúi đầu, nước mắt rơi trên lớp thạch cao bó tay vợ, thấy thế, bố vợ kéo mẹ vợ cùng bác sĩ ra ngoài, chừa không gian cho hai người.
Nghe tiếng đóng cửa, Trương Hiểu Lượng ngẩng phắt lên, mặt không có chút gì là nghĩa nặng tình sâu, hắn bỏ tay “vợ” ra, mở cửa nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới khóa cửa quay lại bên giường bệnh.
“Cảm ơn em đã không nói gì, Thư Giai.”
Người trên giường bệnh nào phải Uông Triệt, mà là Thư Giai. Ngoại trừ Trương Hiểu Lượng, cũng chỉ có bản thân Thư Giai biết chuyện này.
“Em nên biết ơn anh vì đã giúp em sống sót, nếu không phải anh thì em chết chắc.” Trương Hiểu Lượng châm một điếu thuốc, bắt chéo chân phả khói, mặc kệ quy định cấm hút thuốc trong phòng bệnh.
“Bố vợ anh cực kỳ thương con, lão ta sẽ không tha cho em đâu, lão là con cáo già, lão biết tòa án không thể tử hình em nên sẽ lén ra tay. Nhất định lão sẽ tìm cách giết em trong nhà giam, cho nên em hãy cảm ơn anh vì đã đưa em ra khỏi nhà giam.
Bây giờ em đổi gương mặt, cũng đổi sang thân phận mới, em thấy thế