Vừa quay lại làm, Trương Hiểu Lượng nhận ngay một vụ án lớn.
“Cái gì? Phát hiện mấy chục xác chết trong một thôn nhỏ sau núi à?” Báo cáo dàn ra như đèn kéo quân, Trương Hiểu Lượng nhìn ngày ký tên, nhíu mày, “Án này từ bốn tháng trước sao? Vậy mà đến nay không hề có tiến triển! Mấy cậu nhận lương từ tiền thuế dân đóng mà làm ăn vậy đó hả?”
“Nhưng lúc đó không có anh…” Cấp dưới lẩm bẩm, liền bị Trương Hiểu Lượng sạc cho một trận.
“Không có tôi thì mấy cậu không phá án?”
Ngoài miệng mắng nhưng Trương Hiểu Lượng thầm đắc ý, quả nhiên năng lực của hắn là không thể khinh thường. Ngoại trừ những vụ án cần theo dõi lâu dài thì mỗi khi có hắn, không có vụ án nào bị bế tắc quá ba tháng. Hơn nữa, phần lớn vụ án được giao cho hắn đều là những vụ mà đơn vị khác không giải quyết được.
Trương Hiểu Lượng hả hê lật xem tư liệu.
Người dân trong huyện gọi vùng đó là Phần Lĩnh, diện tích không nhỏ, toàn thôn có 68 người, tất cả đều làm nông, cuộc sống rất lạc hậu. Đó là nơi phát hiện một rừng thi thể.
Cái thôn mà người chết còn nhiều hơn người sống, kỳ lạ!
Với lại… Phần Lĩnh? Cái tên này quen quá…
Vừa nghĩ, Trương Hiểu Lượng vừa lật đến trang cuối, nhiều năm qua, theo yêu cầu của hắn, cấp dưới xếp tư liệu về những địa danh liên quan đến vụ án ở dưới cùng để thuận lợi cho quá trình điều tra, lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên…
Nhìn trang thứ tư từ dưới lên, Trương Hiểu Lượng mỉm cười, hắn không nhớ lầm, cái thôn nhỏ này là then chốt của sự kiện mấy tháng trước.
Hắn không chịu trách nhiệm vụ đó, nghe nói tổ điều tra không phát hiện điều gì đáng nghi, thảm kịch xảy ra là do tập tục mê tín dị đoan của thôn, cuối cùng cảnh sát tay trắng ra về. Thật ra cảnh sát chẳng mấy coi trọng vụ án, nó ảnh hưởng đến giới y học nhiều hơn. Sao cái thôn này cứ liên tiếp có vấn đề thế nhỉ?
Trương Hiểu Lượng cau mày, lật lại phần báo cáo xem dở.
Sự kiện mở đầu với một người đàn ông tên Trịnh Bảo Nhân, tháng Mười một năm ngoái, có thôn dân phát hiện một người đàn ông bất tỉnh, máu me đầy mình nằm trên sườn núi, thôn dân đó sợ quá báo cảnh sát.
Không khó nhận ra người đàn ông đó lên núi bằng đường mòn, nơi y ngất xỉu cũng là cấm địa sau núi. Khi cảnh sát đến điều tra, rất nhiều thôn dân mê tín cản trở không cho họ ra sau núi, cảnh sát đột phá vòng vây, sau đó tìm ra sự thật kinh hoàng.
Nghe nói sau núi là mồ mả nên cảnh sát đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng càng vào sâu càng phát hiện nhiều xác chết lõa lồ nằm ngang nằm dọc, trong số đó có hai cái xác không còn nguyên vẹn, có một cái xác bị phân thây.
Trên mảnh đất này ước chừng chôn vùi 40 thi thể, sở dĩ dùng “ước chừng” là vì trong đống xác có nhiều bộ phận thi thể rải rác, không thể đếm chính xác số lượng.
Phía Đông có một đầm lầy, bên đầm có ba cái xác vừa được kéo lên, đã thành xác ướp than bùn, cảnh sát trục vớt được thêm ba bộ xác ướp than bùn nữa.
Tình trạng phân hủy của xác chết không tương đồng, phần lớn chỉ được chôn qua loa.
Đâu đâu cũng có xác người, nơi này chẳng khác nào thôn thi thể.
Cấp dưới chụp hình từng thi thể, tử trạng vô cùng thê thảm, trên hình, có một xác nữ chỉ còn phân nửa bộ mặt cháy nám lộ thịt mỡ. Trương Hiểu Lượng từng thấy vô số xác chết còn phải buồn nôn, vội lật sang trang khác.
“Dân địa phương tìm thấy hành lý của Trịnh Bảo Nhân, đất đai có dấu vết bị đào xới.” Cấp dưới thấy Trương Hiểu Lượng đang đọc trang đó, bèn thuyết minh, “Trịnh Bảo Nhân, 34 tuổi, tốt nghiệp đại học T, nghề nghiệp… trộm mộ.”
“Trộm mộ? Đùa à? Thời này mà còn người làm cái nghề ấy sao? Tôi cứ tưởng nghề trộm mộ mai một lâu rồi chứ.”
“Trịnh Bảo Nhân là người duy nhất sống sót thoát khỏi nơi đó, từ dấu vết đào bới ở hiện trường… chúng ta cũng không thể kết luận y là người chôn xác hay… nói chung là rất đáng nghi.”
“Ừ, y có thể là người bị hại, có thể là nghi phạm, cũng có thể chỉ là người chứng kiến. Bắt y lại chưa? Có hỏi được gì không? Sao không thấy viết gì hết vậy?” Báo cáo không ghi chép gì về Trịnh Bảo Nhân, Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
“Hỏi rồi, nhưng mà…” Cấp dưới hơi khó xử, “Tên Trịnh Bảo Nhân đó… không phối hợp.”
“Hả? Không ai có thể lấy lời khai của y sao?” Trương Hiểu Lượng bất mãn hừ một tiếng.
“Hình như đầu óc y có vấn đề, giờ đang được giám sát ở bệnh viện, tụi em không có cách nào…” Cấp dưới chỉ đầu mình, bất đắc dĩ thở dài.
Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
—o0o—
Phòng pháp y nằm trong góc Đông Nam phía sau phòng cảnh sát hình sự, đó là tòa nhà hai tầng màu trắng thấp thoáng sau hàng cây. Nhân viên chân ướt chân ráo mới vào Cục thường hỏi tòa nhà đó có phải văn phòng Cục trưởng hay không, khi biết đáp án ai cũng tá hỏa.
Phòng pháp y là bộ phận không thể tách rời của phòng cảnh sát hình sự, hễ có án mạng, pháp y phải bắt tay khám nghiệm tử thi, tìm ra cách thức tử vong…
Cảnh sát lão luyện như Trương Hiểu Lượng có quan hệ thân thiết với pháp y, bác sĩ chủ nhiệm phòng pháp y hiện tại là Vương Nhất Hàm, có hai mươi năm kinh nghiệm làm chuyên gia, giúp phá án thành công hơn trăm vụ.
“Giỏi quá ha, một lần đưa đến một mớ!”
Trương Hiểu Lượng vừa vào cửa đã nghe Vương Nhất Hàm càm ràm, miệng than vãn nhưng nét mặt Vương Nhất Hàm không giấu được hứng khởi.
“Cháu xin lỗi mà!” Trương Hiểu Lượng chun mũi.
Xem ra có rất nhiều thi thể, hắn chú ý trong phòng giải phẫu bày một loạt tủ đông mới tinh, dùng đầu ngón chân cũng đoán được trong tủ đựng cái gì.
“Nặng mùi lắm phải không? Hết cách rồi, nhiều người quá mà.” Vương Nhất Hàm nhìn là biết Trương Hiểu Lượng không chịu nổi mùi ở đây, bèn đưa khẩu trang cho hắn, Trương Hiểu Lượng cảm kích đeo vào.
“Ông anh bên kia chết mười năm trước, nguyên nhân là mắc bệnh phổi. Vị tiểu thư này bị đánh vào đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm năm trước. Hai người bên này chết hai mươi năm trước…”
Vương Nhất Hàm cầm xấp báo cáo dày cộm, thuyết minh về những thi thể đã được đánh số, “Nguyên nhân tử vong của họ không giống nhau, không có điểm chung, tất cả đều là người ngoài thôn.”
“Không có điểm chung à?” Trương Hiểu Lượng nhíu mày. Đúng như Vương Nhất Hàm nói, nguyên nhân tử vong không ai giống ai, thời điểm tử vong cũng khác, không hề có điểm chung, vậy thì tại sao họ lại xuất hiện cùng một nơi?
“Quá nhiều người chết, thời gian cũng đã lâu, chúng ta không thể điều tra thân phận của từng thi thể, phần lớn thi thể đã thối rữa cả rồi, cần phải chờ chuyên gia đối chiếu hình dạng xương sọ để tái hiện dung mạo người chết. Cơ mà chờ tái hiện dung mạo xong, nào ngờ không có ai đến nhận thi thể họ.”
“Hả?”
“Hơn nữa…” Vương Nhất Hàm chỉ một mốc thời gian trên báo cáo cho Trương Hiểu Lượng xem, “Cậu nhìn này, chú đã tổng hợp thời gian tử vong của họ, không ai giống ai, người chết lâu nhất là hai mươi ba năm trước, gần nhất là hai năm trước.”
“Người chết gần nhất là một cô gái, vì bị ngâm trong đầm lầy nên xác vẫn khá tươi mới. Điều tra thì biết cô ấy bị tai nạn giao thông, chết trong bệnh viện.”
“Lúc bị xe đụng, giấy tờ trên người cô ấy bị lấy mất nên không thể xác minh thân phận, không ai trả tiền thuốc men khiến bệnh viện cũng khó xử, cuối cùng đưa thi thể vào nhà xác. Nếu chúng ta không phái người đi hỏi thì đoán chừng bệnh viện kia còn không biết nhà xác thiếu mất một người.”
“…” Trương Hiểu Lượng xoa cằm đăm chiêu, theo bản năng, hắn biết đây là một đầu mối, hồi lâu sau, hắn đứng dậy, “Bác sĩ Vương, nếu phát hiện thêm điều gì xin hãy báo với cháu, cần hỗ trợ thì tìm cháu…”
“Ha ha, không thành vấn đề, nói đến hỗ trợ thì… chú cần thêm tủ đựng xác. Cậu nhìn đi, để mấy người này chen chúc trong một ngăn thì tội lắm, thậm chí có giường đơn nằm tới ba người, ha ha…” Vương Nhất Hàm đẩy kính lên, tươi cười tiễn khách.
Trương Hiểu Lượng rùng mình, tuy là đồng nghiệp lâu năm nhưng hắn vẫn không thể quen với cách nói chuyện của Vương Nhất Hàm.
“Mai gặp lại.” Trương Hiểu Lượng gật đầu, định ra mở cửa thì…
“Bà xã cậu dạo này sao rồi?”
Trương Hiểu Lượng ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu, “Vẫn khỏe, cảm ơn chú.” Nói rồi, hắn lập tức rời đi.
Sau khi về, Trương Hiểu Lượng cho người tỏa ra các bệnh viện thăm dò tình hình nhà xác trong vòng hai mươi lăm năm đổ lại.
Nếu hắn đoán không lầm, nhà xác sẽ cho hắn vài manh mối, trọng điểm là bệnh viện chứa xác của cô gái chết gần nhất. Công cuộc điều tra mới đầu không mấy thuận lợi, đầu tiên là vấn đề thời gian, thời điểm tử vong đã quá lâu, cũng không dễ điều động nhân sự, tư liệu hiện có quá ít.
Với lại, dù là cảnh sát thì bệnh viện cũng không tình nguyện tiết lộ thông tin trong nhà xác với người ngoài. Ở đâu cũng có việc mờ ám, Trương Hiểu Lượng biết có rất nhiều thi thể không có người nhận khiến bệnh viện đau đầu, vì vấn đề y đức nên bệnh viện không thể mặc kệ thi thể.
Nếu cảnh sát không tìm thấy thi thể, bệnh viện sẽ phải gánh trách nhiệm. Chi phí bảo quản thi thể không hề rẻ, thế nên bệnh viện ngầm cho phép các trường y khoa lấy thi thể làm tài liệu giảng dạy, cũng có thi thể bị mổ lấy nội tạng, loại chuyện này không thể công bố với bên ngoài.
Cuối cùng, họ chỉ có thể lén điều tra.
Khi Trương Hiểu Lượng đang rầu rĩ vì vụ án rơi vào bế tắc thì ở thôn thi thể có tiến triển mới.
—o0o—
Mảnh đất sau núi là cấm địa trong thôn, thôn dân sẽ không lên núi một mình, thế là sinh ra cái nghề gác mộ. Người gác mộ sống dưới chân núi, cách xa thôn, có nhiệm vụ trông coi những thi thể trên núi không bị thú hoang gặm cắn.
Khi cảnh sát biết được thông tin này, bèn vội vã dò hỏi tình hình của người gác mộ, không ngờ…
“Người gác mộ của thôn đã mất hai năm rồi, vẫn chưa cắt cử người mới.”
Một câu vô tình của cấp dưới làm Trương Hiểu Lượng đờ ra, hai năm?
Khớp với thời điểm tử vong của thi thể cuối cùng mà Vương Nhất Hàm đã nói.
Tuy có thể chỉ là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp nào cũng có khả năng là đầu mối phá án, cảnh sát lần theo đầu mối này, tìm được một chi tiết mang tính đột phá, ấy là thời điểm mà người gác mộ kia dời đến Phần Lĩnh vừa khéo là hai mươi ba năm trước.
Người ấy một thân một mình đến đất khách quê người, sau đó làm gác mộ của cái thôn nhỏ hẻo lánh này hơn hai mươi năm. Thời gian ông ta chuyển đến Phần Lĩnh khớp với thời điểm tử vong lâu nhất, thời gian ông ta mất cũng trùng với thời điểm tử vong gần nhất.
“Ừ, ông ấy thường xuyên ra ngoài, vì ông ấy đến từ bên ngoài, còn biết lái xe nữa, người trong thôn cần gì cũng nhờ ông ấy mua, cứ cách mấy tháng là ông ấy sẽ ra khỏi thôn mua đồ.”
Một thôn dân kể lại, còn giúp cảnh sát xác định thân phận người gác mộ.
Ông ta họ Đoàn, người trong thôn thường gọi là bác Đoàn, ngoài ra không còn thông tin nào khác. Mà không có cũng không sao, vì ông còn một cháu ngoại tên Đoàn Lâm.
“Liên lạc với Đoàn Lâm.” Nhìn phần tư liệu đã được chỉnh sửa, Trương Hiểu Lượng đã nhìn thấy ánh sáng.
—o0o—
Đoàn Lâm, giới tính nam, 23 tuổi, hiện làm giáo viên tiếng Anh tại một trường trung học trọng điểm