“Đệt, sao họ còn đuổi theo chúng ta nữa?” Lộ Hàng đực mặt ra, tắt mic hỏi Hướng Hoài Chi: “Ai gửi lời mời chiến đấu vậy?”
Hướng Hoài Chi mím môi: “Họ.”
Lộ Hàng im thin thít.
Nếu giết ngược lại đối phương, thì rất có thể bọn Lục Văn Hạo sẽ rớt trang bị.
Hướng Hoài Chi nhìn Tiểu Hồ Tiên bên cạnh mình, từ sau khi vào chiến đấu, Cảnh Hoan không nói gì nữa, cả thao tác cũng bối rối hơn nhiều.
Còn đối diện vẫn theo nguyên tắc giết buff trước, xông đến tung đòn tới tấp lên Phổ Đà và Hồ Tiên Động, chẳng nương tay chút nào.
“Đệt, chuyện gì thế này.” Lộ Hàng vò tóc mình: “Giờ làm sao đây? Hay tôi cứ nói tên ra để họ đi?”
Hướng Hoài Chi tránh kỹ năng của đối phương, đoạn nhanh chóng ném viên thuốc hồi máu cho Tiểu Hồ Tiên.
“Không.” Do dự một lúc, anh nhanh chóng ra quyết định: “Cậu cứ làm theo lời tôi nói.”
*
Lục Văn Hạo lại bị Hồ Tiên Động đối diện phong ấn động tác, không nhịn được chửi thề.
“Cậu nhìn đi, cậu mà nhắm chuẩn được bằng một nửa cô ấy thôi, chúng ta cũng chẳng đến mức đánh khó đến vậy.” Cao Tự Tường vừa nói đã bị Tâm Hướng Vãng Chi nâng kiếm đâm rớt cả đống máu, cậu ta vội lùi về: “Chậc, tôi thấy chúng ta đánh không lại.”
“Chắc chắn Hồ Tiên Động này bật plug-in gì rồi! Lát nữa tôi phải report cô ấy!” Lục Văn Hạo giận dữ: “Đánh không lại cũng phải thử, sao biết trước được? Vả lại tôi cảm giác thao tác của Tâm Hướng Vãng Chi hôm nay không tốt lắm, ăn rất nhiều sát thương của cậu.”
Hai mươi phút sau, thanh máu của họ đã thấy đáy, thuốc hồi máu cũng gần hết.
“Thao tác tệ cỡ nào đi nữa cũng có trang bị bù lại.” Cao Tự Tường thở dài: “Thôi, suy nghĩ trước xem nhỡ bị rớt trang bị thì phải làm sao.”
“Tôi không hề gì.” Lục Văn Hạo nói: “Nếu ba người còn lại rớt trang bị, tôi đền là được.”
Mana của buff bên họ đã cạn sạch, có thể thấy đối phương cũng phát hiện ra, Tâm Hướng Vãng Chi tức tốc chuyển kiếm sang đao, xông về phía buff.
Ngay khi mọi người tưởng rằng thắng thua đã rõ, thì một màn bất ngờ hơn đã xuất hiện.
Chàng trai áo đen giơ cao chiếc đao to, hùng hổ xông thẳng ra sau lưng buff của họ, sau một khoảng thời gian ngắn tăng tốc tấn công, chàng trai bỗng dưng dừng lại giữa bản đồ.
Sự tạm dừng này quá đột xuất, mọi người đều không kịp phản ứng.
Cao Tự Tường sửng sốt một thoáng, tức thì chớp lấy thời cơ đánh một chuỗi combo lên người Tâm Hướng Vãng Chi, ấy vậy mà Tâm Hướng Vãng Chi lại chẳng né tránh, ăn trọn tất cả sát thương.
Cảnh Hoan hoàn hồn, vội buff cho anh, gọi thử: “Anh ơi?”
“Tôi ngất.” Hôn Ngư Ngư đột nhiên mở mic: “Lộ Điều Điều vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói ký túc xá của họ cúp điện rồi.”
Cảnh Hoan: “…”
Bấy giờ cậu mới nhận ra Thuật Sĩ trong đội cũng không nhúc nhích nữa.
Trong game Cửu Hiệp, người chơi đột nhiên rời mạng sẽ không xuống ngay mà có chừng mười phút delay, nếu đang chiến đấu thì mười phút sau khi kết thúc chiến đấu mới biến mất.
Nên dù Tâm Hướng Vãng Chi rớt rồi, nhưng vẫn phải chờ hết chiến đấu, nhân vật mới rời khỏi game.
“Vậy làm sao đây?” Yêu Là Chia Cậu Ăn thêm hồi máu liên tục cho hai người, hỏi.
“Không sao.” Hôn Ngư Ngư rất bình tĩnh: “Cả buổi trời mà bên kia không buff thêm gì, chắc hết thuốc, một mình tôi đánh cũng đủ.”
Vừa dứt lời, chợt thấy buff của đối phương bỗng uống thêm thuốc hồi mana, sau đó lại cần cù buff máu cho đồng đội.
Hôn Ngư Ngư kinh ngạc: “Tôi nhớ nhầm à??”
Cảnh Hoan nhíu mày, cậu cũng luôn để ý lượng thuốc đối phương dùng, mỗi người chỉ có hai mươi ô để thuốc thôi, lẽ ra thuốc của buff phải hết sạch từ lâu rồi mới đúng.
“Há há há, không ngờ đến chứ gì?” Lục Văn Hạo mở mic nói cho mọi người cùng nghe, châm biếm với giọng đê hèn: “Bọn này gọi người mang thuốc đến, các cậu chờ chết đi!”
Cảnh Hoan: “…”
Giọng của bạn cùng phòng cậu luôn gợi đòn thế sao?
Hôn Ngư Ngư phản pháo ngay: “Khỉ! Còn dám nói nữa? Biết nhục không?”
“Đâu ai quy định PK trong bản đồ dã ngoại không được đưa thuốc?” Lục Văn Hạo đáp: “Con gái mà mắng người khác ghê thế? Với sao đội trưởng và Thuật Sĩ bên các cậu không động đậy nữa vậy?”
Hôn Ngư Ngư: “Thấy các cậu gà quá đáng thương quá nên nhường đấy.”
Cảnh Hoan thở dài, rất muốn bảo Hôn Ngư Ngư đừng phí công vô ích.
Có lẽ mấy tên đàn ông khác nghe câu đó sẽ tức giận, nhưng Lục Văn Hạo thì không.
Quả nhiên, Lục Văn Hạo cười hê ha: “Rớt mạng á? Chậc chậc chậc, bởi ông trời có mắt mà, đây gọi là ác quả ác báo đấy!”
WeChat nhấp nháy thông báo, Cảnh Hoan tranh thủ liếc nhìn.
Hướng: Chạy.
Cảnh Hoan chưa kịp đáp, giọng của Thu Phong đã vang lên trong tai nghe.
“Hé lu các chị em.” Thu Phong nói: “Tâm Hướng Vãng Chi nhờ tôi đến đón người, các cậu rời đội vào đội tôi, trên người tôi có Kim Bài Miễn Tử, sẽ đưa các cậu về thành chính trước.”
Kim Bài Miễn Tử là vật phẩm đặc biệt nhận được khi làm nhiệm vụ, sau khi sử dụng, trong vòng năm phút sẽ không bị người khác tấn công.
Hôn Ngư Ngư vẫn không phục lắm: “Chúng ta giết được.”
“Chúng ta không giết được.” Thu Phong bình tĩnh rằng: “Người của bang họ luôn để acc clone đưa thuốc, các cậu ba đánh năm, không thắng nổi đâu.”
Yêu Là Chia Cậu Ăn hỏi: “Vậy Hướng thần và Lộ Điều Điều thì sao?”
Thu Phong đáp uyển chuyển: “Chết hai tốt hơn chết năm. Các cậu rời đội về vòng tay của tôi đi, không cần liều với họ, rồi sẽ có cơ hội trả thù mà.”
Hôn Ngư Ngư do dự hồi lâu mới rầu rĩ đáp: “Biết rồi.”
Thấy họ lùi mãi, Lục Văn Hạo hí hửng: “Sao? Hồi nãy hung hãn lắm mà, sao giờ chạy thế?”
“Nếu không vì đồng đội bọn này rớt mạng, cậu đã cút từ lâu rồi!!” Hôn Ngư Ngư giận sôi máu.
Lục Văn Hạo: “May mắn cũng là một phần của thực lực, cậu đúng là ngờ nghệch, lêu lêu lêu.”
“… Cậu nhớ đấy!” Bỏ lại câu này, Hôn Ngư Ngư nhanh chóng vào đội của Thu Phong.
Cảnh Hoan nhìn chàng trai đứng giữa chịu đánh, động tác thêm Huyết Trì vẫn thoăn thoắt không ngừng.
“Thu Phong.” Cậu chợt hỏi: “Sao anh biết anh tôi rớt mạng?”
“Cậu ấy nhắn tin riêng bảo tôi đến cứu người.” Sau khi kéo hai người vào đội, Thu Phong giục cậu: “Cậu mau ra đây, tôi dẫn cậu về.”
Cảnh Hoan do dự một lúc, liên tục thao tác tránh né những đòn tấn công của Cao Tự Tường.
“Tôi không đi đâu.” Cậu nhanh chóng ra quyết định: “Anh dẫn hai người họ về đi.”
Thu Phong sửng sốt: “Tại sao?”
Còn tại sao nữa.
Cậu phải tận mắt nhìn thấy Tâm Hướng Vãng Chi chết chứ sao!!!
Cảnh Hoan nghiêm túc rằng: “Nhỡ anh ấy lên mạng thì sao?”
Thu Phong á khẩu: “Xác suất này nhỏ lắm, chờ họ đến tiệm net, trận chiến đã kết thúc rồi.”
Thu Phong khuyên tận mấy phút vẫn chẳng được, cuối cùng đành tranh thủ thời gian còn lại của Kim Bài Miễn Tử để đưa hai người kia về thành chính trước.
Cảnh Hoan đang định treo máy tại chỗ chờ chết, chợt nghe Lục Văn Hạo dịu dàng gọi mình: “Là em gái Tiểu Điềm Cảnh sao?”
Tôi là bố cậu đấy.
Cảnh Hoan đơ mặt gõ ký tự mỉm cười.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: ^^ Ha ha.
Cao Tự Tường vừa đánh vừa nói: “Cậu mau phong ấn đi, thả thính cái gì? Thấy không có bà xã bên cạnh nên đi dan díu à?”
“Đừng sốt ruột, tôi trò chuyện vài câu với cô ấy nào.”
Lục Văn Hạo tiếp tục nhấn nút nói chuyện: “Em gái Tiểu Điềm Cảnh, sao em không chạy?”
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Không muốn chạy.
Lục Văn Hạo: “Bất khuất lắm! Anh coi trọng em!”
Mẹ nó, sao tên này giết người mà còn nói nhảm nhiều vậy.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: ^^ Ha ha.
“Em gái Tiểu Điềm Cảnh, anh là fan của em đó.” Lục Văn Hạo nói: “Thật đấy, anh đã nghe đi nghe lại bài Tận trung báo quốc của em suốt cả ngày luôn.”
[Cận] Tiểu