Cảnh Hoan nhìn thông báo hệ thống, cậu chết nên rớt mấy mươi vàng và hơn ba mươi triệu điểm kinh nghiệm.
Tiền là chuyện nhỏ, nhưng điểm kinh nghiệm làm cậu xót chết mất, hơn ba mươi triệu kinh nghiệm đấy, cậu làm cả tuần mới kiếm lại được.
“Rớt bao nhiêu tiền?” Hướng Hoài Chi hỏi.
“Tiền rớt không nhiều, chỉ chừng tám mươi thôi.” Cảnh Hoan ủ rũ: “Kinh nghiệm rớt hơn ba mươi triệu.”
[Tâm Hướng Vãng Chi cho bạn 100 vàng.]
Cảnh Hoan sửng sốt, vội ném tiền về: “Anh làm gì vậy?”
Hướng Hoài Chi lại ném tiền cho cậu, lần này là ba trăm vàng: “Tôi rớt mạng, nếu không ban nãy đã không thua.”
Cảnh Hoan chợt có hơi chột dạ.
Nếu không vì mình, Lục Văn Hạo đã chẳng đuổi đánh Tâm Hướng Vãng Chi.
Cảm giác chột dạ này nhanh chóng bị xua đi, Cảnh Hoan nghĩ ngợi, giữ lại tám mươi vàng cho mình, ném số còn lại về: “Em không cần phần dư đâu anh.”
Hướng Hoài Chi không cố chấp nữa: “Sau này dẫn cậu kiếm lại kinh nghiệm.”
Cảnh Hoan trầm ngâm một lúc mới đáp: “Được.”
*
Trận chiến giữa Nhàn Nhân Các và Vô Cực kéo dài đã ba ngày mà chưa có xu hướng ngơi nghỉ, Con Đường Tơ Lụa vẫn nhốn nháo vô cùng, nhóm sát thủ của hai bên cũng bày trận nghiêm ngặt ở bản đồ dã ngoại.
Song, tình hình chiến đấu đã không còn khoa trương như ngày đầu nữa, dù sao thì mọi người cũng bận bịu với cuộc sống hiện thực, không thể lên mạng hai mươi bốn tiếng được.
Thế nên Xuân Tiếu còn cất công thống kê luôn thời gian lên mạng của tất cả thành viên trong bang, sau đó sắp xếp những đội nhóm khác nhau theo từng giờ giấc.
Bọn Cảnh Hoan phụ trách từ tối bảy giờ đến mười giờ.
Hôm nay mới tan học, Cảnh Hoan đã bị Lục Văn Hạo choàng tay qua người đè lên ngực với tư thế kẹp cổ.
“Hoan Hoan, cậu đúng là vô tình, không thể có bạn gái rồi quên luôn anh em được!” Cậu ta mắng: “Bao nhiêu ngày cậu không ở với bọn này hả?”
“Tôi ở với các cậu hồi nào?” Nói thế chứ Cảnh Hoan không giãy khỏi động tác của cậu ta: “Vả lại đã bảo rồi, tôi không có bạn gái.”
Cao Tự Tường đút hai tay vào túi: “Vậy mỗi ngày tan học cậu gấp rút chạy về làm gì?”
Gấp về giết người của bang các cậu đó.
“Về xem giải LOL, S9 bắt đầu rồi không biết à?” Cảnh Hoan thấy cổ họng ngứa ngứa, ho một tiếng, sau đó hỏi với vẻ lười nhác: “Chẳng phải các cậu gộp server à, sao ngày nào cũng rảnh rỗi vậy?”
“Bang bọn này xếp thời gian trực, hai đứa tôi ở ca trưa.” Nói đoạn, Lục Văn Hạo cười đắc ý: “Nghe nói Tâm Hướng Vãng Chi xếp vào ca tối để trốn bọn tôi đấy, tôi đang suy nghĩ xem có nên bảo bang chủ đổi cho bọn tôi không.”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Cảnh Hoan đã xót cho ba mươi triệu điểm kinh nghiệm của mình.
“Bang đông người vậy, sao nói đổi là đổi được? Đừng giày vò nhau nữa.” Cảnh Hoan vỗ tay cậu ta: “Thả ra, tôi phải về.”
Lục Văn Hạo không động đậy: “Đừng mà…”
“Cảnh Hoan.”
Nghe có người gọi mình, Cảnh Hoan vùng vẫy xoay người, thấy Hướng Hoài Chi đứng sau lưng, cậu cười nói: “Anh?”
Hướng Hoài Chi nhíu mày nhìn chằm chằm tư thế của họ, một lúc sau mới hỏi: “Các cậu đang làm gì?”
Lục Văn Hạo hào hứng chào hỏi anh: “Chào đàn anh.”
Hướng Hoài Chi không nhìn cậu ta, chỉ đáp một tiếng lạnh nhạt: “Ừ.”
“Đâu làm gì, bọn em vừa tan học.” Cảnh Hoan lại vỗ cánh tay múp míp của Lục Văn Hạo, bấy giờ đã hơi dùng sức: “Cậu mẹ nó… mau thả ra.”
Lục Văn Hạo thả người, vờ như bị tổn thương: “Cậu thay lòng rồi, lúc trước luôn để cho tôi ôm.”
Cảnh Hoan cười mắng: “Cút, tôi cho cậu ôm hồi nào. Hai cậu mau đi đi, muộn nữa là căn tin hết chỗ đấy.”
“Cảnh Hoan.” Hướng Hoài Chi lại gọi cậu.
“Hả?”
Hướng Hoài Chi vốn định hẹn cậu ăn cơm, nhưng nhớ ra lát nữa họ còn phải đến Con Đường Tơ Lụa trực, thế là lời đến bên môi trở thành: “Về cùng nhé?”
Hai chàng trai sóng vai đi ra cổng sau, Lục Văn Hạo xoa bụng: “Tường Nhi, chúng ta cũng đi thôi, muộn nữa là không có đồ ăn thật đấy… Cậu đang nhìn gì vậy?”
Cao Tự Tường dõi theo bóng lưng họ, nhíu mày đáp: “Không, chỉ thấy là lạ.”
Lục Văn Hạo hoang mang: “Lạ chỗ nào?”
“Hình như đàn anh Hướng rất lạnh lùng với chúng ta?”
Lục Văn Hạo bật cười: “Chẳng phải anh ấy nổi tiếng lạnh lùng à?”
“Nhưng anh ấy tốt với Hoan Hoan lắm.”
Lục Văn Hạo giật mình: “Hình như là… nhưng Hoan Hoan luôn khiến người ta có thiện cảm mà, chắc đàn anh Hướng cũng thích cậu ấy nên tốt với cậu ấy thôi.”
Cao Tự Tường quay đầu, ánh mắt phức tạp.
Ban đầu cậu ta không thấy gì, nhưng Lục Văn Hạo nói thế lại khiến trí tưởng tượng của cậu ta đi xa hơn.
“Sao nhìn tôi kiểu đó?” Lục Văn Hạo chẳng hiểu mô tê: “Chúng ta còn ăn cơm nữa không?”
Cao Tự Tường từ bỏ việc trao đổi với cậu ta: “Ăn, ăn cho cậu chết luôn, đi thôi.”
Lúc Cảnh Hoan lên mạng, các đồng đội đều đang chờ.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Hu hu hu xin lỗi đã đến muộn QAQ
“Không sao, Hướng Hướng cũng vừa về.” Lộ Hàng vươn vai: “Sao cậu không mở mic?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Hôm nay cổ họng hơi khó chịu.
Chắc mấy nay cứ cao giọng nói mãi nên cổ họng không khỏe, nhưng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ hơi ngứa thôi, thi thoảng ho vài tiếng.
Không mở mic cũng vì cậu lười õng ẹo, không muốn làm nũng.
Hướng Hoài Chi sửng sốt, ban nãy anh không nghe ra cổ họng Cảnh Hoan có gì khác biệt so với thường ngày cả.
“Uống thuốc chưa?” Hướng Hoài Chi hỏi.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Chưa anh ơi, chỉ bị cảm vặt do giao mùa thôi, không có gì đâu.
“Vậy cậu phải chú ý chút, dạo này bên bọn tôi lạnh lắm, tôi ở trong ký túc xá mà toàn phải đắp chăn đấy.” Lộ Hàng thuận miệng hỏi: “Cậu ở đâu vậy Tiểu Cảnh Cảnh.”
Cảnh Hoan: “Tôi…”
“Lấy đầy đủ đồ chưa?” Hướng Hoài Chi dẫn họ đến Con Đường Tơ Lụa, như vô ý cắt ngang lời cậu: “Lát phải chú ý lượng máu, đừng cứ nghĩ đến việc tiết kiệm thuốc, thiếu nguyên liệu làm thuốc gì cứ hỏi thẳng tôi để lấy.”
Lộ Hàng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào chiếm hời của người bạn cùng phòng thân thương: “Chỗ cậu cũng có dư Hồi Thần Hương à?”
Hướng Hoài Chi ném năm cái Hồi Thần Hương sang, cuối cùng cũng bịt được mồm anh ta.
Đội của Lục Văn Hạo được Vô Cực xếp vào buổi trưa, thực ra bang chủ Vô Cực sợ Tâm Hướng Vãng Chi trả thù, chuyên canh me Lục Văn Hạo để giết nên mới cố ý sắp xếp như vậy.
Không còn vướng bận, Hướng Hoài Chi gặp Phật giết Phật, đánh đâu thắng đó, không đặt chân đến nơi hồi sinh lần nào nữa. Chỉ ba ngày ngắn ngủi thôi, trên diễn đàn lại có thêm chừng mười “Video cắt ghép thao tác đặc sắc của Hướng thần”.
“Chỉ có thao tác đặc sắc của Hướng thần, chứ không có thao tác đặc sắc của Lộ thần!!” Lộ Hàng giận dữ: “Sao mấy cư dân mạng này không ai có đôi mắt tinh tường phát hiện cái đẹp vậy?”
Yêu là Chia Cậu Ăn thở dài: “Phải đánh thêm bao nhiêu ngày nữa mới xong đây, tôi còn muốn làm hoạt động Hữu Tình Nhân mà, hoạt động đã ra hai ngày rồi.”
Lộ Hàng tò mò: “Cậu làm với ai?”
“Với acc clone của tôi…” Yêu là Chia Cậu Ăn nói: “Tôi chỉ muốn lấy bộ ngoại trang phiên bản giới hạn kia thôi.”
Làm nhiệm vụ Hữu Tình Nhân cần ra bản đồ dã ngoại tìm các NPC, hiện giờ tất cả bản đồ dã ngoại đều có sát thủ của Vô Cực canh gác, chẳng tài nào vui vẻ làm hoạt động được.
Lộ Hàng: “Chắc sắp rồi nhỉ, quỹ bang của chúng ta đã hơn họ nhiều lắm rồi.”
10h, năm người xuống ca đúng giờ, không muốn ở lâu thêm chút nào nữa.
Hôm nay diệt sạch bảy đội,