Thăm Chu lão xong Vưu Minh lại đến thăm chú Trịnh, so với Chu lão khỏe mạnh, hiện tại chú Trịnh còn chưa xuống được giường, tuy nhiên đã có thể ngồi trên giường xem TV bấm điện thoại, chỉ tay năm ngón sai Dương Vinh Bảo quanh mòng mòng.
Dương Vinh Bảo cũng biết lần này sư phụ chịu tội lớn, ngoan ngoãn làm hiếu tử từ tôn, không một câu oán giận.
Chú Trịnh nói muốn uống nước ấm, Dương Vinh Bảo sẽ lấy nhiệt kế thử nhiệt độ, hơi nóng nhưng không làm bỏng miệng, vừa vặn nhiệt độ chú Trịnh thích nhất.
Ăn cơm cũng thế, chú Trịnh không thích ăn thức ăn ngoài, Dương Vinh Bảo liền tự học làm cơm, mới có mấy ngày Dương Vinh Bảo đã làm ra dáng, ít nhất không đến mức không thể cho vào miệng.
Vưu Minh đến đúng lúc hai người họ đang ăn trưa, nếm thử tay nghề của Dương Vinh Bảo.
Tuy không sánh được với dì Trịnh, nhưng lại có thiên phú hơn Vưu Minh nhiều, hiện tại Vưu Minh có thể làm chính là không để trứng gà chiên cháy khét.
Trước đây nấu mì, Vưu Minh không biết lúc nào là mì đã chín, thường nấu mì thành cháo, cũng không thêm gia vị, có cái gì thả cái đó, chính cậu còn nuốt không trôi.
“Ai nha! Vưu huynh đệ tới, ngồi ngồi ngồi.
” Chú Trịnh tươi cười tiếp đón.
Dương Vinh Bảo vừa đi rót nước trở lại nghe vậy mở to mắt: “Sư phụ, anh ấy thành huynh đệ với người, vậy còn thành gì?”
Đột nhiên thấp đi một bậc! Vậy sau này hắn phải gọi Vưu Minh là gì? Chú Vưu?
Vưu Minh rất có khí chất trưởng bối: “Tùy tiện đi.
”
Dương Vinh Bảo đưa nước cho chú Trịnh, chú Trịnh ghét bỏ nói: “Con không thêm lá trà à?”
Dương Vinh Bảo: “Uống đi, không nóng bỏng được miệng người.
”
Vưu Minh nhìn chú Trịnh, lại sờ mấy huyệt đạo, nghiêm túc nói: “Không có việc gì, hai ngày nữa là ổn rồi.
”
Chú Trịnh: “Ta cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ là cần tĩnh dưỡng hai ngày, không thể nóng giận, ài, nhưng tiếc là đồ đệ của ta cứ chọc tức ta.
”
Vưu Minh nhìn Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo tức đến cười: “Người không hành con là đã cám ơn trời đất, con chọc tức người?”
“Vưu ca, anh đừng nghe sư phụ tôi nói mò, mấy ngày nay là thời điểm tôi hiếu thuận nhất từ trước giờ.
Tôi còn không hiếu thuận ba mẹ ruột được như vậy đâu.
”
Chú Trịnh: “Còn không phải vì ba mẹ ruột con không cần con à?”
Nói xong, chú Trịnh lộ ra vẻ mặt không ổn rồi.
Dương Vinh Bảo là sinh ra ngoài ý muốn, chỉ là vì tránh thai không tốt, thời đó chính phủ đang bắt buộc mỗi nhà chỉ sinh một con.
Ba mẹ hắn là nhân viên chính phủ, vốn muốn phá đi nhưng mẹ hắn đã lớn tuổi, phá thai ảnh hưởng lớn đến cơ thể, cho nên không dám phá đành phải sinh ra, quần áo càng ngày càng mặc rộng hơn, đến lúc không giấu được nữa thì xin nghỉ, nói nhà ở quê xảy ra chuyện.
Sau đó Dương Vinh Bảo ra đời.
Trên Dương Vinh Bảo có một anh trai, lớn hơn hắn mười tuổi, vốn đang là con một, đột nhiên sinh ra thêm đứa em tranh tranh sủng, nên đặc biệt chán ghét Dương Vinh Bảo.
Ngày đầy tháng của Dương Vinh Bảo xém chút hắn bị anh trai làm ngã chết.
Vì muốn giữ được công việc, ba mẹ Dương Vinh bảo liền giao hắn cho tên lừa đảo nay đây mai đó là chú Trịnh.
Chú Trịnh cũng không gạt Dương Vinh Bảo, từ nhỏ Dương Vinh Bảo đã biết mình có ba mẹ, có đôi lúc còn chạy tới nhìn trộm, nhìn ba mẹ mang theo anh trai, một nhà ba người vui vẻ.
Khi còn bé Dương Vinh Bảo còn mong đợi ba mẹ phát thiện tâm đón mình về.
Thời gian dài cũng biết là không thể, nếu như để tâm đến hắn cũng không nhiều năm dài không quan tâm như thế.
Sau đó sư phụ hắn có danh tiếng, hắn đi theo được thơm lây.
Ba mẹ hắn về hưu, thu xếp mua nhà cho ‘con trai độc nhất’, nghe nói Dương Vinh Bảo có tiền liền tìm tới.
Khi đó Dương Vinh Bảo cũng có chút tiền, nhưng đều bị chú Trịnh giữ, hắn nói mình không có lại bị chỉ trích không có lương tâm.
Vì hắn chui từ bụng họ ra, nên cả đời này phải nợ họ.
Từ đó về sau Dương Vinh Bảo hiểu được, họ không còn là thân nhân, ngay cả giả vờ giả vịt ngoài mặt họ cũng không thèm làm, sau lần đó Dương Vinh Bảo không gặp lại họ nữa.
Nhưng tổn thương nằm ở đó, dù chú Trịnh tốt cỡ nào cũng không phải cha mẹ hắn.
Vì thế mỗi lần nhắc đến ba mẹ Dưong Vinh Bảo luôn dùng giọng điệu tự giễu, nhưng mình có thể, lại không chịu được người khác nói.
Chú Trịnh vội yếu thế: “Là ta nhanh miệng, ta xin lỗi.
”
Dương Vinh Bảo rầm rì xem như chấp nhận.
Vưu Minh chờ hai người nói xong mới nói: “Sắp tới hai người cẩn thận chút, chú Trịnh còn đang bị thương, hay là hai người về Quảng Đông trước đi.
”
Chú Trịnh không đồng ý: “Không được, ba bên quỷ vương, phỏng chừng cả đời này ta cũng chủ có cơ hội này có thể nhìn thấy, trở về làm gì ta cũng đến tuổi này rồi, có chết cũng đáng.
”
Giá trị quan của người này không như Vưu Minh nghĩ, lời nói chém đinh chặt sắt, có khuyên cũng không được, thế nên Vưu Minh cũng không khuyên.
Chỉ là cần Dương Vinh Bảo chăm sóc chú Trịnh cẩn thận hơn.
Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Vưu ca, chớ thấy sư phụ ngoài miệng nói đại nghĩa, thật đến lúc đó, sư phụ lại rất tiếc mệnh đó!”
“Trước đây trên người chỉ cần có một vết thương nhỏ cũng phải gào lên như sắp chết.
”
Vưu Minh không nhịn được cười: “Vậy tôi đi trước, nếu đột nhiên phát sinh tình huống gì thì gọi cho tôi.
”
Con lớn của Chu lão phỏng chừng mấy ngày nữa mới tới nơi, mấy ngày này Vưu Minh về Vưu gia đọc sách.
Tuy nước tới chân mới nhảy thì không có tác dụng gì lớn, nhưng so với ngồi chờ thì vẫn tốt hơn.
Ba mẹ Vưu thấy con trai cố gắng, dù không biết là cậu đọc sách gì nhưng cũng không quấy rầy.
Chỉ cần Vưu Minh không xảy ra chuyện hoặc không gọi thì Vân Đồng và Tiểu Phượng sẽ không xuất hiện.
Dì Trịnh thấy ngày nào Vưu Minh cũng đọc sách, thì nghĩ mọi cách bổ não cho cậu, thường mua hạnh đào đập nát pha với sữa, còn nói là nhìn thấy quảng cáo trên TV, bổ não.
Buổi tối còn nấu não heo, không thêm bất kỳ nguyên liệu gì, Vưu Minh thật sự nuốt không trôi mới coi như thôi.
“Tôi thấy lần này Vưu Minh còn cố gắng hơn thời điểm trung khảo.
”
Ba Vưu cau