Vưu Minh có dự cảm ba bên quỷ vương sẽ sớm xuất hiện.
Có lẽ không chỉ mình cậu có dự cảm này, mà ai biết đến việc này cũng có, hôm nay mưa dầm liên tục nhiệt độ càng lúc càng giảm, đến hôm nay nhiệt độ đã hạ xuống 0 độ, ở thành phố, mùa đông lạnh nhất cũng chỉ rơi xuống 6 độ, lần 0 độ trước cũng đã cách đây năm mươi năm.
Nhiệt độ khác thường, cư dân liên tục kêu khổ, bên này không có lò sưởi hay máy sươi, mở điều hòa thì lại không chịu nổi tiền điện.
Mấy ngày trước Vưu Minh đã dụ dỗ ba mẹ Giang ba mẹ Vưu đến Hải Nam nghỉ dưỡng, để bản thân chuẩn bị ứng đối với chuyện sắp phát sinh.
Mấy hôm nay cậu đều mặc Sát y, Sát y cần máu người cung dưỡng, mỗi ngày Vưu Minh đều cho nó một ít, không nhiều, không làm ảnh hưởng đến sức khỏe.
Về phần Khổng Đăng, Chu Viễn không dùng được, Dương Vinh Bảo lại có thể dùng.
Chu lão đại không quay về nữa, ông giống Chu lão, cảm thấy tứ phương quỷ vương đánh nhau là kỳ cảnh khó gặp, không muốn bỏ qua, lần sau nói không chừng ông đã đi đầu thai, phải nhân cơ hội lúc còn sống nhìn cho cẩn thận, vậy mới không thiệt thòi.
Chu Viễn không khuyên nổi, ông lại là trưởng bối nên cũng không còn cách nào.
Vưu Minh muốn liên lạc với Giang Dư An, nhưng Vân Đồng đến cõi âm một chuyến trở về nói không tìm thấy Giang Dư An ở đó.
“Có lẽ là ở dương gian.
” Vân Đồng đi theo Vưu Minh, nó đang ở trong vóc dáng người lớn, lúc này bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mím môi nói: “Ba bên quỷ cương không thể đến cõi âm, vì đến đó chính là sân nhà của lão đại.
”
Cõi âm không phải cùng một nơi, tứ phương cõi âm là độc lập.
Ngay cả muốn đến địa phủ cũng có con đường khác nhau, cõi âm tựa như cỗ quan tại cực lớn, quỷ hồn sinh sống ở đó chờ ngày hồn phi phách tán đến thì chỉ có thể đi cầu quỷ vương, xem có thể đi qua quỷ môn quan, uống canh Mạnh bà hay không.
Vưu Minh lấy Thi Sách ra tính thử, sau khi tính ra phương hướng cụ thể liền cầm la bàn đi ra ngoài.
Cậu không phải người mù đường, nhưng nếu phải đi vào núi sâu, không thể nhìn thấy mặt trời thì có la bàn vẫn tốt hơn.
Trong điện thoại di động cũng có la bàn, nhưng Vưu Minh lo lỡ lúc đó di động xảy ra vấn đề thì phiền toái, vẫn nên chuẩn bị cho tốt.
Vưu Minh cầm Sát y và la bàn ra cửa, trước tiên là lái xe đến đón Dương Vinh Bảo, vừa tới nơi đã thấy chú Trịnh vốn là bệnh nhân đang đứng ven đường vẫy tay, cười như một đóa hoa đón gió.
Vưu Minh dừng xe, hạ cửa sổ xuống, trời đã bắt đầu nổi gió.
Người qua đường ở bên cạnh hô to : “Yêu ma lại thổi gió đến!”
Hô xong liền chạy về hướng trường học, cửa hàng nhỏ ven đường cũng vội đóng cửa tiệm.
Bất kể là cửa cuốn hay cửa kính, chỉ cần có thể đóng là được.
Gần đây đêm nào cũng nổi gió, thổi ngã không biết bao nhiêu cây xanh ven đường, có cây to đến một người vòng tay mới ôm hết được, trong khu chung cư cửa kính chất lượng không tốt đều bị thổi nứt.
Xe moto hay xe đạp điện cũng bị thổi bay.
Uy lực không khác gì bão quét, trong thành phố rất ít khi thấy loại thời tiết như thế này.
Lần trước là lúc Vưu Minh đang học sơ trung, dân gian nói là Long Vương nhảy mũi.
Lần này Vưu Minh không thế lái xe nữa, đành đến Dương gia tránh gió trước.
May là dưới nhà Dương Vinh Bảo có chỗ đậu xe, chứ nếu để xe ở ngoài Vưu Minh lại sợ bị gió thổi bay.
“Mấy ngày nay đều nổi gió, phỏng chừng phải một tiếng nữa mới ngừng.
” Chú Trịnh phi thường nhiệt tình đứng bên cạnh Vưu Minh, Vưu Minh vừa bước vào cửa, ông đã lon ton chạy đi rót cho cậu ly nước trái cây, nước trái cây ép sẵn nhưng mùi vị khá ngon.
Dương Vinh Bảo còn đang xây dựng lại tâm lý, mấy ngày nay kinh hồn bạt vía, hắn trưng ra hai vành mắt đen thui hỏi Vưu Minh: “Vưu ca, việc quỷ vương… Thực ra người phàm chúng ta có xen vào cũng không được.
”
Trong suy nghĩ của Dương Vinh Bảo, quỷ thần làm ác không giống con người, nếu là người làm ác, hắn là thiên sư, dù phải bỏ mạng hắn cũng phải ngăn cản, đó là đạo đức nghề nghiệp.
Ác quỷ ác sát cũng nên quản.
Nhưng bây giờ là việc của tứ phương quỷ vương, quỷ vương không phải là quỷ hồn, mà đã được xem là thần.
Chỉ cần dính chút xíu đến chữ ‘thần’, liền không phải thứ mà cái nghề thiên sư này có thể quản.
Dương Vinh Bảo cẩn thận nói: “Tôi cảm thấy chúng ta giống như con trâu bị bịt mắt, dẩu mông chạy về phía trước.
”
Ngụm nước trái cây vừa uống xém chút bị Vưu Minh phun ra ngoài, nhìn Dương Vinh Bảo nói: “Cậu so sánh thần kỳ thật.
”
Dương Vinh Bảo thở dài: “Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, nói không chừng tôi phải tích phúc mấy đời, đời này mới có thể đầu thai làm người đó.
”
Vưu Minh cảm thấy Dương Vinh Bảo nói có lý.
Chú Trịnh bĩu môi: “Ta muốn chết, không muốn đi đầu thai, chả có nghĩa lý gì, mệt.
”
“Sinh sống ở cõi âm cũng không tệ, chỉ cần có người ở dương gian nhớ tới, đốt cho chút đồ, là có thể trải qua cuộc sống giàu có rồi.
”
Chú Trịnh là người có mộng tưởng.
Vưu Minh đứng bên cửa sổ, phòng có mở máy điều hòa, ấm áp hơn bên ngoài nhiều, chỉ là hơi hanh khô, mở máy tạo độ ẩm cũng không khá hơn là bao.
Bên ngoài gió thổi đến lợi hại, thân cây đối diện bị thổi ngã, đổ lên chiếc SUV cạnh đó, cảnh tượng này mà để chủ xe thấy được, phỏng chừng muốn khóc cũng không không ra tiếng, nếu bảo hiểm xe chi trả thì còn đỡ, không chi liền phiền toái.
Gió thổi hơn mười phút, bên ngoài bắt đầu đổ mưa lớn, giọt mưa độp độp rơi trên đất, trên đường không có bóng dáng ai đi qua, ai nấy đều tìm chỗ trú, mưa lớn như thế này có bung dù cũng vô dụng, sẽ là bên ngoài mưa lớn, dưới tán dù mưa vừa.
Chờ gió ngừng thổi, Vưu Minh và Dương Vinh Bảo xuống gara.
Tuy Dương Vinh Bảo phàn nàn nhưng không từ chối, chú Trịnh lại đánh chết cũng không ở nhà, nhất định