Bên ngoài cuồng phong gào thét, Vưu Minh đứng trong phòng, cậu mím môi, sắc mặt tái xanh.
Lý trí nói cho cậu biết, bản thân nên đợi trong phòng, đi ra ngoài chỉ làm Giang Dư An phân tâm, vì năng lực không đủ, cậu sẽ trở thành cản trở, không thể giúp Giang Dư An, đến cổ vũ cũng không làm được.
Tình cảm nói cho cậu biết, cậu cần phải ra ngoài, ít nhất là phải nhìn thấy Giang Dư An, mới có thể yên tâm.
Vưu Minh cắn môi, môi đã bị cắn nát cũng không phát hiện ra.
Hiện tại lực chú ý của cậu không để trên người mình, nên không cảm thấy đau.
Trong lòng có hai người tí hon nổi lên tranh cãi, một đứa nói cậu nên đi ra, một đứa nói cậu không được đi ra.
Cuối cùng Vưu Minh quyết định trưng cầu ý kiến của Tiểu Phượng.
“Tiểu Phượng, nếu như tôi đi ra ngoài, sẽ làm vướng tay vương chân hả? Cho dù tôi không làm gì, đúng không?”
Tiểu Phượng ở bên ngoài trầm mặc rất lâu, mới nói: “Lão đại để ta bảo vệ ngươi, nếu ngươi đi ra ngoài, hắn sẽ không yên tâm.”
Xem ra căn phòng này an toàn, không biết là có trận pháp hay là có thứ gì khác.
Vưu Minh đứng ngồi không yên: “Vậy tôi có thể mở cửa sổ nhìn xem được chứ?”
Tiểu Phượng trầm mặc một lát: “Có thể.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn kéo chân sau Giang Dư An, cũng không muốn để mặc Giang Dư An trong hiểm cảnh.
Không nhìn thấy Giang Dư An, cậu sẽ lo lắng.
Cửa sổ được mở ra, Vưu Minh có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân, bên ngoài cuồng phong gào thét, lại chẳng có một chút gió nào thổi vào phòng được, căn phòng này tựa như hoàn toàn cách biết với thế giới.
Quỷ vương không chỉ có một, mà có đến năm.
Đông tây nam bắc mỗi phương một vị, còn lại chính là quỷ đế thống lĩnh tứ vương.
Quỷ vương xuất thế rất hiếm gặp, huống chi là quỷ đế.
Ghi chép liên quan tới quỷ đế đều là từ ngàn năm trước.
Thậm chí không ai biết là thật hay giả.
Phần lớn đều cho rằng là giả.
Vì quỷ vương cần tu luyện ngàn năm, trong lúc đó còn cần phải có vận khí, nếu không lệ quỷ ngàn năm tuổi nhiều như thế, vì sao không phải tất cả đều trở thành quỷ vương?
Quỷ vương đã như vậy, nói gì đến quỷ đế.
Phải có vận may nghịch thiên mới được.
Quan hệ giữa các quỷ vương cũng không tốt đẹp gì, đều là mỗi vị một phương, không liên quan đến nhau, tự xưng vương xưng bá trên địa bàn của mình, sức mạnh của quỷ vương không chênh lệch nhau lắm, ta không phạm ngươi, ngươi cũng chớ phạm ta, chúng ta đều không cần lãng phí thời gian.
Thế nhưng dạo gần đây có quỷ vương để mắt đến Giang Dư An.
Chắc là bởi vì Giang Dư An chưa hoàn toàn trở thành quỷ vương.
Cho dù trên người hắn âm khí cùng sát khí rất thịnh, nhưng các quỷ vương khác biết rõ hắn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành, các quỷ vương khác quyết định phải diệt trừ hắn.
Trên Hoa Hạ này có ba quỷ vương là đủ rồi, không kẻ nào muốn xuất hiện vị thứ tư.
Giang Dư An mặc hỉ phục đứng trong sân, vì vội vàng nên hắn chỉ qua loa khoác hỉ phục lên người, lộ cả ngực, đang giằng co với kẻ đối diện.
Tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp không trung, tựa như tiếng trẻ con khóc, mới đầu chỉ là thấp giọng nức nở, càng về sau tiếng khóc càng trở nên chói tai, không giống gào khóc, mà giống như gào thét.
Giang Dư An câu lên tia cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như hùng binh lửa giận ngút trời, từng lỗ chân lông đều lộ ra phẫn nộ.
Hắn nhìn quỷ vương đang đứng đối diện, hai mắt đen như màn đêm, không có tròng trắng, hai tay hai chân bắt đầu biến thành màu đen, kéo dài đến khủy tay và đầu gối, làn da của hắn trắng bệch, gần như trong suốt.
Nhưng Giang Dư An không đấu pháp cùng quỷ vương kia, cả hai xáp tới dùng sức mạnh da thịt cận chiến.
Vưu Minh nhìn gió lốc xung quanh cuốn lên cát bụi, cho dù mở cửa sổ cũng không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Quỷ vương giao chiến cùng Giang Dư An có thân thể to lớn, nhìn nó mới càng giống quỷ vương, nó cao như biệt thự Vưu gia, cánh tay, bắp chân thô như cây cột, cơ bắp cuồn cuộn, nó cầm một cái rìu lớn trong tay, tương xứng với thân thể nó, trên thân rìu không có hoa văn, chỉ có huyết quang, tựa như được rèn từ trong núi thấy biển máu mà ra.
Vưu Minh căng thẳng nắm chặt tay, khác với lúc giao chiến với Vật Tắc Mạch, Giang Dư An không có nhàn nhã như vậy.
Thân thể của hắn chưa thể to lớn như quỷ vương, nhưng Vưu Minh nhìn ra, hắn cũng không có rơi xuống thế hạ phong.
Tuy hình thể quỷ vương to lớn, nhưng tốc độ không hề chậm chạp, ngược lại, nó công kích và phòng thủ linh hoạt đến mức khó tin.
Lưỡi búa trong tay nó lóe hàn quang, mỗi lần nện xuống đều khiến Vưu Minh thót tim.
Đám quỷ khách mời đã loạn thành một đoàn, có thể trốn đều đã trốn, không thể trốn chỉ có thể núp vào một góc không người chú ý trốn, lo sợ bản thân bị vạ lây.
Giữa bầu trời xuất hiện vòng xoáy màu đen, càng lúc càng lớn, như muốn cuốn tất cả mọi thứ vào, bầu trời cũng vì vậy mà biến đen.
(Dưới cõi âm mà có bầu trời hả?)
Tiếng gào khóc của bầy quỷ khiến tai Vưu Minh ù đi.
Không biết hỉ phục của Giang Dư An rơi xuống đất từ bao giờ, lúc này hắn ở trần, chỉ mặc một cái quần dài màu đen, không phải quần tây, mà giống một loại võ phục nào đó hơn.
Giang Dư An đưa tay ra, âm khí tụ lại trên tay hắn, đến khi hắc vụ tản đi, trong tay hắn xuất hiện một trường đao màu đen nhánh, thân đao không có hoa văn, chuôi đao liền với thân đao, không có bất kỳ ánh sáng lộng lẫy nào, chỉ có âm khí âm u, sát khí dày đặc.
Tay Giang Dư An nắm lấy chuôi đao, gió nổi mây tụ, trời đất biến sắc.
Quỷ vương biến sắc, lưỡi rìu bổ ngang chém dọc.
Lần này Giang Dư An không né tránh, trường đao của hắn cản lại lưỡi rìu của quỷ vương.
Dư chấn khiến Vưu Minh phải lui về sau.
Cậu nhìn xung quanh, đám lệ quỷ gần đó trực tiếp bị chấn đến hồn phi phách tán.
Khuôn mặt quỷ vương dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, nó không tiếp tục tấn công Giang Dư An.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn về phía Vưu Minh.
Không có phòng bị đối diện cùng nó, Vưu Minh theo phản xạ bấm thủ quyết.
Cậu bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào, mặc dù cậu biết mình không phải đối thủ của quỷ vương.
Tình huống này dường như đã chọc giận Giang Dư An.
Giang Dư An bay lên trời, hắc vụ hội tụ dưới chân hắn, bên trong hắc vụ vang lên tiếng gào thét của bách quỷ.
Trường đao trong tay hắn đột nhiên bị u lục quỷ hỏa bao lấy, cháy bùng lên.
Giang Dư An tay cầm trường đao, bắp thịt toàn thân căng chặt, khuôn mặt trắng bệch lộ ra uy nghiêm cùng phẫn nộ khiến người không dám nhìn thẳng.
Một đao chém xuống, quỷ vương bị ép nâng rìu ngăn cản tiến công của Giang Dư An.
Từng chiêu thức của Giang Dư An như hạ bút thành văn, không có bài bản, nhưng mỗi đao đi xuống, đều làm động tác của quỷ vương càng trở nên gấp gáp.
Vưu Minh khẩn trương nhìn.
Trường đao của Giang Dư An chém đứt đầu quỷ vương.
Vô số âm hồn từ cổ quỷ vương chui ra, gào thét thảm thiết, sau đó biến thành khói đen tiêu thất.
Nhưng quỷ vương không chết.
Thân thể cao lớn của nó dù mất đầu vẫn có thể đứng thẳng.
Đầu quỷ vương lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt như nứt ra, răng nanh càng lúc càng dài, sắc mặt xanh tím.
Ngay lúc Giang Dư An còn muốn ra tay, thân thể và đầu của quỷ vương cùng biến mất, nó chạy trốn.
Lúc này, đám quỷ khách mời mới há miệng run rẩy từ trong góc chui ra.
Quỷ vương đối chiến, cá trong ao bị vạ lây.
Không biết có bao nhiêu ác quỷ đã bị hồn phi phách tán, một tiếng kêu thảm cũng chẳng thể thốt ra.
Chúng nó còn có thể đứng đây xem như khi còn sống đã tích đức đi.
Trường đao của Giang Dư An hóa thành hắc vụ, hắn không đuổi theo quỷ vương, mà trước hết nhìn về phía căn phòng Vưu Minh đang ở, thông qua cửa sổ thấy Vưu Minh không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Giang Dư An nghĩ gì đều viết lên trên mặt.
Trong lòng Vưu Minh ngọt ngào, cảm thấy Giang Dư An đặc biệt đáng yêu.
Sau khi xác nhận Vưu Minh không có chuyện gì, Giang Dư An nhìn quanh bốn phía, nháy mắt lửa giận ngập trời.
Vòng xoáy màu đen vốn dĩ sắp tản đi lần thứ hai tụ lại, Giang Dư An ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang cân nhắc xem có nên đuổi theo hay không.
Cuối cùng hắn vẫn không đuổi theo, mà là nhặt hỉ phục từ trên mặt đất lên.
Giang Dư An ôm hỉ phục vào ngực, cúi đầu rũ mí mắt, không ai nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại đều nhận ra được tâm tình của hắn không tốt.
Hắn ôm hỉ phục đi về phía căn phòng, Vưu Minh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tim nhói lên.
Giang Dư An nhất định rất để ý hôn lễ này.
Thế nhưng không chỉ có quỷ vương đến phá rối, hỉ phục hiếm khi hắn mặc một lần lại bị làm bẩn, không biết có bị rách hay không.
Vì thế, khi Giang Dư An mở cửa đi vào, hành động điều tiên của Vưu Minh chính là nhào vào trong ngực hắn.
Giang Dư An sửng sốt vài giây, mới đưa tay ôm lấy Vưu Minh.
Hỉ phục lại rơi trên đất lần nữa.
Giang Dư An nhìn hỉ phục rơi trên mặt đất: “…”
Vưu Minh bỗng nhiên hào hùng vạn trượng nói: “Anh đừng lo, chúng ta trở về kết hôn một lần nữa, tự tay em sẽ thiết kế lễ phục, được không?”
“Kiểu Trung hay kiểu Tây đều được.”
Tuy rằng cậu không biết thiết kế thời trang, nhưng vẫn có thể thương lượng với nhà thiết kế của công ty mà, cũng được xem như công lao của cậu rồi đi?
Giang Dư An bĩu môi.
Vưu Minh: “Không vui? Sao thế?”
Thanh âm của Tiểu Phượng từ ngoài truyền vào: “Đó là lão đại tự mình làm.”
Vưu Minh nhìn hỉ phục trên người, lại nhìn hỉ phục trên mặt đất, cuối cùng mới nhìn vào mắt Giang Dư An.
Vưu Minh thả nhẹ âm thanh: “Chúng ta về nhà đi, được không?”
Giang Dư An vẻ mặt lên án nhìn Vưu Minh.
Dường như đang muốn nói: ‘Từ lúc bắt đầu đến bây giờ em đều muốn trở về, nơi này không tốt sao?’
Vưu Minh bị manh trúng rồi.
Vưu Minh dùng hai tay che mặt, bị manh đến mặt đỏ rần, tim đập thình thịch.
Qua chốc lát cậu mới lấy lại bình tĩnh, ôm lấy cổ Giang Dư An hôn hắn một cái.
Giang Dư An dời ánh mắt, tỏ vẻ không vui.
Vưu Minh lại nhạy cảm phát hiện ra tâm tình của hắn đã thay đổi.
Từ bàn tay nắm chặt của hắn nhìn ra Giang Dư An nhất định đang rất khoái trá.
Vưu Minh cảm thấy không ổn, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sợ bản thân thú tính bộc phát mất.
Nhất thời ngạo kiều nhất thời khoái trá, vẫn luôn ngạo kiều vẫn luôn khoái trá.
Vì thế Vưu Minh lại hôn Giang Dư An.
Lần này cả người Giang Dư An trở nên cứng đờ.
Vưu Minh vừa lui lại, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Cậu không còn ở bên trong căn phòng kia, xung quanh cũng không có ác quỷ nào.
Vị trí hiện tại chính là phòng của cậu, trời cũng chưa sáng hẳn, Vưu Minh nhìn đồng hồ đeo tay, cậu bị đưa đi lúc bốn giờ sáng, bây giờ là sáu giờ sáng.
Quả nhiên thời gian của cõi âm và cõi dương khác nhau.
Vưu Minh vừa muốn đến phòng tắm tắm rửa, lại bị Giang Dư An ôm eo, cậu hết cách, đành hôn lên chóp mũi hắn, trấn an một hồi mới có thể đi tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen rơi xuống, rốt cục Vưu Minh cũng cảm thấy được thư thái.
Tắm xong, cậu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Giang Dư An nằm trên giường, hắn hé miệng nhìn cậu, dường như đang lên án cậu vứt bỏ hắn một mình trong phòng.
Vì thế Vưu Minh lại bị manh đến tim gan run rẩy.
Cậu đẩy ngã Giang Dư An ra giường, ôm hôn hồi lâu.
Lúc này sắc mặt Giang Dư An mới khá lên.
Sáng sớm, Vưu Minh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Dì Trịnh đứng ở ngoài nói: “Tiểu Minh, dậy ăn sáng.”
Vưu Minh dụi dụi mắt: “Ra liền.”
Rèm cửa trong phòng không kéo lên, trong phòng vẫn một mảng tối tăm.
Hôm nay không có nắng, rõ ràng đang là mùa hè, mặc áo tay ngắn vẫn sẽ nổi da gà, Vưu Minh quay đầu nhìn trên giường.
Ban ngày Giang Dư An luôn không ở.
Nhưng lúc này cậu nhìn sang, Giang Dư An đang nằm trên giường nhìn lại cậu, trong mắt chỉ có cậu.
Vưu Minh rất muốn đẩy ngã Giang Dư An một lần nữa.
Cuối cùng cậu cũng hiểu bị yêu phi