“Có thể nói chuyện một lát được không?” Vưu Minh đi tới bên giường.
Chu Viễn hạ mí mắt, sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn chưa thể khôi phục lại như trước.
Dương Vinh Bảo: “Tôi… Tôi ra đại sảnh ngồi một lát.”
Hắn rất biết thời thế mà chạy.
Giang Dư An vẫn đang còn nắm tay Vưu Minh, cùng Vưu Minh đứng cạnh cửa sổ, nhưng hắn không nhìn Chu Viễn, ngoại trừ Vưu Minh, người khác trong mắt hắn chỉ giống như không khí, có khi còn chẳng bằng không khí.
Chu Viễn ngồi dậy: “Nói chuyện gì?”
Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tôi biết cả nhà anh đều là thiên sư, cũng biết chém yêu trừ tà là chức trách của anh, nhưng bạn trai tôi không phải ác quỷ hại người.”
Chu Viễn liếc nhìn Giang Dư An, dù lúc này Giang Dư An không có động tác, hắn vẫn cảm nhận được cỗ sát khí cùng ác ý không che giấu.
Có lẽ chỉ có Vưu Minh mới cảm thấy bạn trai cậu không có uy hiếp.
Chu Viễn mím môi hỏi: “Cậu có thể đảm bảo anh ta vĩnh viễn không hại người sao? Cậu có thể đảm bảo cậu luôn quản được anh ta? Anh ta còn chưa trở thành quỷ vương, đợi đến khi anh ta thành quỷ vương, thậm chí tiến thêm một bước, sẽ không ai có thể quản được.”
Vưu Minh nhìn thẳng vào Chu Viễn, chém đinh chặt sắt nói: “Bây giờ anh không có lựa chọn, anh chỉ có thể tin tưởng tôi, trong lòng anh tự hiểu rõ, cho dù tất cả người trong Chu gia đều tới, cũng không phải đối thủ của anh ấy.”
“Anh cũng không muốn có thêm nhiều người thương vong, đúng chứ?” Vưu Minh thở dài: “Trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.”
Chu Viễn nhìn bàn tay đang nắm chặt của Vưu Minh và Giang Dư An, từ đầu đến cuối, tầm mắt Giang Dư An không hề rời khỏi Vưu Minh.
Chu Viễn biết, cho dù tất cả người Chu gia đều tới cũng không phải đối thủ của Giang Dư An, còn nếu không quản, trong lòng hắn lại không thể yên ổn, chỉ đành tìm cách khác vậy.
“Tôi sẽ ở lại đây.” Chu Viễn nói: “Tôi tin tưởng cậu, nhưng nếu anh ta hại người, tôi cũng chỉ có thể dốc toàn lực.”
Vưu Minh thả lỏng: “Ở lại thành phố? Anh không trở về?”
Chu Viễn gật đầu: “Không về, bên kia có chú bác của tôi, có họ ở đó tôi cũng không cần lo lắng.”
Vưu Minh trái lại không nghĩ tới Chu Viễn sẽ ở lại đây.
Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến cậu, cậu không có thói quen lo chuyện vô bổ.
Vưu Minh: “Vậy tôi đi trước.”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh rời đi, thở dài, sớm biết thế đã nhờ Vưu Minh lấy dùm hai cái bánh bao tới.
Hắn sắp chết đói đến nơi rồi.
“Đi?” Dương Vinh Bảo đang ba hoa chính chòe với nữ tiếp tân của khách sạn thì nhìn thấy Vưu Minh đi ra: “Chu Viễn nói sao? Vừa nhìn đã biết anh ta là người tính tình cố chấp.”
Vưu Minh: “Anh ta nói anh ta sẽ ở lại đây.”
Dương Vinh Bảo thiết một tiếng: “Ở lại giám thị à? Anh ta nghĩ bản thân có bản lĩnh lắm sao?”
Vưu Minh cười cười: “Không sao, tôi đi trước, các cậu cố gắng tĩnh dưỡng đi, có gì chờ các cậu khỏe lại rồi nói sau.”
Vưu Minh mang theo Giang Dư An rời khỏi khách sạn.
Cậu ghé vào quầy bán báo mua một phần báo, bên trong có bài viết nói con trai độc nhất của Mạnh gia tỉnh lại như kỳ tích, người thực vật hiếm khi có thể tỉnh lại, chuyện này xem như một thành tích trong y học, bác sĩ điều trị chính được khen thưởng rất nhiều.
Mạnh Xung đã có thể xuống giường, không lâu nữa có thể đi lại bình thường.
Bên dưới còn một tin nữa, đó chính là Mạnh Xung đã đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh Trung Hoa, chủ động từ bỏ quyền thừa kế.
Chuyện Mạnh Trung Hoa có con riêng cũng bị đào ra, hiện tại đã được nhận về Mạnh gia.
Vưu Minh không thể hiểu nổi mấy thứ phong vân hào môn như thế này.
Cậu rất vui mừng vì mình không phải con cháu hào môn, ba Vưu cũng không phạm sai lầm gì nghiêm trọng.
Mặc dù có thân thích luôn như hổ rình mồi, nhưng vẫn tốt hơn lòi ra một đứa con riêng.
Sau khi về nhà Vưu Minh không đi đâu nữa, chỉ đọc sách trong phòng.
Giang Dư An vẫn cứ ôm dính lấy cậu, hai người như trẻ sinh đôi vậy, ngay cả đi WC Giang Dư An cũng phải đi theo sau cậu.
Nếu không phải Vưu Minh nhất quyết từ chối, Giang Dư An còn muốn giúp cậu cầm chim nhỏ.
Vưu Minh cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, sau này mỗi lẫn đi WC cậu sẽ gặp trở ngại tâm lý.
“Ngủ đi.” Vưu Minh vỗ vỗ gối.
Giang Dư An đứng sau lưng Vưu Minh, hai tay ôm lấy eo cậu, gác cằm lên vai cậu, Vưu Minh xém chút bị hắn ép ngã xuống.
Ngủ cũng khó khăn, Giang Dư An không cần ngủ, Vưu Minh luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.
Nửa đêm còn nằm mơ thấy ác mộng.
Mơ thấy Giang Dư An như uống lộn thuốc, nhất quyết lôi kéo cậu cùng nhau nhảy lầu.
Tầng trệt còn không được, chạy khắp nơi tìm nhà cao tầng, trong mơ Vưu Minh chạy trốn quá mức mệt mỏi, nhìn thấy nhà lầu lập tức muốn đi lên nhảy.
Nhảy xuống còn không chết.
Vưu Minh bừng tỉnh nhiều lần, sáu giờ sáng còn bị ba Vưu gọi dậy.
Cậu mang theo quầng mắt đen như gấu trúc đi mở cửa: “Có chuyện gì vậy ba?”
Ba Vưu bị hai mắt đen thui của Vưu Minh dọa hết hồn: “Con là gấu trúc chuyển thế hả?”
Vưu Minh xoa mắt: “Ba đừng đùa con.”
Ba Vưu: “Nhanh đi thay quần áo đi, chúng ta đến studio, hôm nay phải chụp ảnh quảng cáo.”
Vưu Minh chậm chạp nói: “Vâng.”
Studio nằm ở tầng hai mươi bảy khu thương nghiệp của trung tâm thành phố, xem như một đoàn đội chuyên nghiệp, không phải công ty, mà là phòng làm việc, nhân viên của phòng làm việc này tuổi tác không lớn lắm, chừng hai mươi, thái độ rất nhiệt tình, nguyên một tầng lầu đều được họ thuê lại, thiết bị cũng rất đầy đủ.
Ba Vưu còn mang theo thư ký, thư ký là ba Vưu mới tuyển, hai mươi tám tuổi, nhìn qua thành thật cẩn thật, không tính là đẹp trai, nhưng cũng không xấu, cũng không phát tướng, khí chất rất tốt.
Thư ký mang theo một cái túi to, bên trong là trang phục chụp ảnh hôm nay.
“Chú Vưu, con trai chú thật đẹp trai.” Phụ trách bọn họ chính một thanh niên, da trắng mắt to, vì làn da rất trắng nên màu tóc vàng cũng không đến mức khó coi, Vưu Minh cẩn thận đếm thử, phát hiện bên tai phải của cậu ta đeo đến bảy cái khuyên tai.
Ba Vưu cực kỳ đắc ý nói: “Cũng không đẹp trai lắm, nó giống chú.”
Thanh niên này họ Dương, kêu Dương Hiên, cậu ta mặc đồ lao động quần yếm, lộ ra cánh tay vừa dài vừa gầy.
Vưu Minh cầm quần áo đi thay, để chuyên viên trang điểm của phòng làm việc hóa trang cho cậu.
Vì tối qua không ngủ ngon, nên lúc ngồi trên ghế Vưu Minh còn ngủ gà ngủ gật.
Dương Hiên miệng ngọt, nịnh đến mức ba Vưu không khép miệng lại được.
Chuyên viên trang điểm là nữ tài, cắt tóc húi cua, trang điểm có chút đậm, nhìn qua có vẻ đẹp nam tính: “Cậu không mang kính áp tròng à?”
Vưu Minh nhắm mắt nói: “Không mang.”
Chuyên gia trang điểm: “Có muốn mua một bộ không? Mang vào nhìn mắt sẽ to hơn.”
Vưu Minh: “Không cần, chị che bọng mắt giúp em là được.”
Da của Vưu Minh rất đẹp, thời điểm dậy thì cũng có nổi mấy cái mụn, sau đó không biết mẹ Vưu mua mấy bài thuốc dân gian ở đâu, uống mấy lần thì cậu không nổi mụn nữa.
Chuyên gia trang điểm chỉnh sửa lông mày cho Vưu Minh, đánh thêm một lớp phấn nền, môi thì dùng loại có màu hơi nhạt.
“Ngũ quan của cậu rất đẹp, tuổi trẻ, không cần trang điểm quá dày.” Chuyên viên trang điểm thở dài, nói: “Có rất nhiều người mẫu da không quá tốt, mỗi lần trang điểm phải đánh lên không biết bao nhiêu lớp phấn mới có thể che đi khuyết đểm, không hóa trang liền không ổn, nói cho cùng vẫn phải dùng mặt kiếm cơm mà.”
Đây là lần đầu tiên Vưu Minh trang điểm, cảm thấy rất mới mẻ, mở mắt ngắm bản thân trong gương.
—— không khác với ngày thường mấy, chỉ có lông mày đẹp mắt hơn nhiều.
Vưu Minh cảm thấy Dương Vinh Bảo nói rất có lý, sửa lông mày sẽ nghiện.
Lúc chụp ảnh, sau lưng Vưu Minh là phông nền, trước mặt là đèn chiếu sáng.
Vưu Minh không có kinh nghiệm đứng trước ống kính, chụp nhiều lần vẫn không đạt.
Cậu cảm thấy chụp rất đẹp, bọn Dương Hiên lại nói không được.
“Anh đừng tìm góc chụp.” Dương Hiên cũng gấp gáp: “Không cần khẩn trương, chụp ảnh là phải tự nhiên mới đẹp.”
Tay chân Vưu Minh cứng đờ, lại tự mình cảm thấy rất tốt: “Tôi rất thả lỏng mà.”
Dương Hiên hết cách, chỉ đành tự mình làm mẫu cho Vưu Minh.
“Anh làm theo tư thế tôi vừa làm xem nào.”
Vưu Minh thả lỏng tay, cằm hơi hếch lên, hai mắt nhìn vào ống kính.
Trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ, tất cả mọi người không tự chủ nhìn về phía Vưu Minh.
Lúc Vưu Minh không lộ biểu tình, nhìn qua vô cùng cao ngạo, như kiểu xem thường hết thảy, lại không khiến người chán ghét, có lẽ là do khuôn mặt tuấn mỹ của cậu.
Hơi thở của nam nhân hòa cùng thiếu niên, vừa trầm ổn vừa tươi sáng, cảm giác tự phụ như trào ra từ trong xương.
Vưu Minh mặc bộ âu phục màu xanh sẫm, hơi phản quang dưới ánh đèn, nhìn qua vô cùng quyết rũ.
“Trời ạ…” Cằm Dương Hiên cũng sắp rớt xuống đất.
Người trước mắt tựa như thiếu gia kiêu căng, dù không cười, cũng khiến vô số người nguyện ý đem những thứ tốt nhất dâng lên trước mặt cậu.
Chỉ có ba Vưu còn tỉnh táo để cảm thán: “Con trai tôi lớn lên thật giống tôi.”
Dương Hiên liếc nhìn ba Vưu, lại nhìn Vưu Minh, điểm nào giống chú vậy?
“Chụp được chưa?” Dương Hiên hỏi thợ chụp ảnh.
Thợ chụp ảnh cười với cậu ta: “Đã chụp, tôi cảm thấy không cần chỉnh sửa vẫn có thể trực tiếp mang đi quảng cáo.”
Tổng cộng có bốn bộ, đều là âu phục.
Tuy nhiên kiểu dáng và chất liệu không giống nhau.
Có mấy bộ còn có hoa văn ẩn, ra ngoài sáng mới có thể nhìn thấy được.
Vài nhân viên nhỏ giọng nói: “Xem xong tôi cũng muốn mua một bộ.”
“Tôi cũng muốn mua… Hay là hỏi thử bao nhiêu tiền?”
Ba Vưu nghe hỏi xong, cười nói: “Không đắt, mấy bộ này đều là mẫu cơ bản, giá cả không cao, một bộ có giá mười vạn tám ngàn tám trăm, số cát lợi.”
Mười vạn tám ngàn tám trăm…
Nhóm nhân viên nhìn đưa mắt nhìn nhau, lui bước.
Lương của họ chỉ vừa lên vạn, không mua nổi, mua xong chỉ có nước cạp đất ăn, nói không chừng còn bị bạn gái nhéo lỗ tai mắng cho.
Ba Vưu: “Ngày khai trương sẽ giảm giá còn mười vạn, đến, chúng ta xem qua weibo, đây là weibo chính thức của công ty chúng tôi.”
Nhóm nhân viên thấy ba Vưu nhiệt tình như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, xúm lại cùng nhau theo dõi.
Chụp ảnh quảng cáo phải mất cả một ngày, buổi trưa ăn cơm dì Trịnh chuẩn bị, phòng làm việc có lò vi sóng, hâm nóng lại là có thể ăn, dì Trịnh làm không ít, đủ cho hai cha con Vưu Minh cùng thư ký ăn.
Thịt bò hầm khoai tây, canh cá, còn có đậu phụ sốt cay, ba người ăn sạch sẽ không dư lại chút gì.
Buổi tối còn phải chụp dưới đường phố.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh đêm của thành phố cùng vài cảnh đẹp khác, đây là lần đầu Vưu Minh mặc âu phục đứng bên ngoài chụp ảnh.
Vưu Minh vẫn như cũ không có sáng tạo động tác, vẫn phải nhờ đến Dương Hiên chỉ đạo.
Đến khi chụp xong cũng đã là mười một giờ rưỡi tối.
Việc còn lại không cần ba Vưu và Vưu Minh bận tâm, đã có phòng làm việc lo hết.
Ba Vưu cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ luôn căn dặn nhất định phải cho ra cảm giác cao cấp, mặc dù ông không biết cảm giác cao cấp là cảm giác như thế nào, nhưng ông nghĩ người chuyên nghiệp chắc sẽ hiểu ông nói gì.
Dương Hiên liên tục đáp ứng, nói nếu nhìn qua không cao cấp sang trọng thì chụp lại miễn phí.
Ba Vưu không ý kiến.
Ngay lúc Vưu Minh chuẩn bị về nhà, cậu đột nhiên dừng bước, liếc nhìn Dương Hiên đang thảo luận việc chỉnh sửa với đồng nghiệp, ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt trắng của cậu ta, Vưu Minh âm thầm bấm thủ quyết, nhìn Dương Hiên một lần nữa.
Đỉnh đầu Dương Hiên bao phủ một tầng huyết vụ.
Ba Vưu thấy Vưu Minh ngẩn người, liền hỏi: “Sao thế?”
Vưu Minh nói: “Ba chờ con một chút, con muốn xin phương thức liên hệ.”
Ba Vưu cho rằng vừa rồi Vưu Minh đang nghĩ về mấy bộ ảnh, cũng không hối thúc.
Vưu Minh đi về phía Dương Hiên.
Đám người thấy Vưu Minh đã muốn lên xe lại quay về, kỳ quái nhìn cậu.
“Dương tiên sinh.” Vưu Minh đứng trước mặt Dương Hiên: “Có thể thêm bạn không?”
Dương Hiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vưu Minh, bỗng nhiên đỏ mặt, bối rối lấy di động từ túi ra: “Được, được chứ, thêm cái gì? WeChat hay chim cánh cụt?”
Vưu Minh săn sóc nói: “Đều được, cậu thấy bên nào tiện thì thêm.”
Sau khi thêm bạn xong, Vưu Minh cười nói: “Tôi về nhà sẽ liên lạc với cậu.”
Vưu Minh đi rồi, mặt Dương Hiên vẫn còn nóng ran.
Tuy rằng Vưu Minh không phải loại hình cậu thích, nhưng lớn lên đẹp