Vưu Minh đang xem bản thiết kế.
Đám người Tần San sốt sắng đứng trước mặt Vưu Minh, các cô phải thức ba đêm liền, bỏ đi vài bản thảo mới vẽ ra được bản thiết kế này.
Hiện tại thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian sửa đi sửa lại.
“Không tốt lắm.
” Vưu Minh nhẹ giọng nói.
Tần San vội vàng nói: “Vậy chúng em lấy về sửa lại.
”
Vưu Minh xua tay: “Trước hết không vội, mọi người có gắng nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc thật ngon đi.
”
Tần San vội nói: “Không đủ thời gian đâu!”
Cô nhìn dáng vẻ bình thản của Vưu Minh, trong lòng càng gấp.
Vưu Minh lắc đầu: “Mọi người như vậy, có sửa lại cũng không sửa tốt hơn được.
”
Đám người Tần San quả thật rất mệt mỏi, vành mắt cũng đen thui, bước chân phù phiếm vô lực, môi khô nứt.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng, người bằng sắt cũng chịu không nổi.
Vưu Minh đã nói vậy, các cô cũng chỉ đành quay về phòng ngủ.
“Xem ra vẫn phải làm phiền đến mấy vị lão sư kia.
” Vưu Minh quay đầu nói với Giang Dư An.
Giang Dư An biết Vưu Minh là đang nói đến ai, anh cười nói: “Vậy tôi kêu bọn chúng nhanh chóng đến đây.
”
Vưu Minh gật đầu: “Anh nhớ nói với họ, cống phẩm tháng sau sẽ tăng gấp đôi.
”
Giang Dư An đi tới xoa tóc Vưu Minh, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Bọn chúng được tăng gấp đôi, còn tôi?”
Vưu Minh hếch mặt tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Giang Dư An: “Có em còn chưa đủ à?”
Giang Dư An nghiêm trang nói: “Miễn cưỡng chấp nhận được.
”
Mấy ngày nay Vưu Minh cũng không có thời gian đi dạo Paris, thậm chí xuống lầu đều là vì mua nước cùng đồ ăn vặt, những nhân viên khác đều bận rộn, nhiều người còn chưa từng xuống lầu.
Từ sau hôm bị khinh thường, Trịnh thành Tài không bước ra khỏi cửa, vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vưu Minh một lần lật xem mấy bản thiết kế.
Cái khoa trương thì khoa trương quá, dễ lấn át nhân vật chính.
Cái bảo thủ thì bảo thủ quá, không khác gì lễ phục thường thấy, là loại hình quăng vào đám đông sẽ chẳng ai chú ý đến.
Tuy trình độ nghệ thuật của Vưu Minh có hạn, nhưng ít nhất nhìn qua cũng hiểu.
Ngay cả người không có tế bào nghệ thuật như cậu nhìn qua còn cảm thấy không được, chứ đừng nói người khác.
Đám người Tần San cũng rất khẩn trương, sau khi về phòng lần lượt đi rửa mặt.
Rèm cửa sổ trong phòng đã hạ xuống, đèn cũng tắt, trong phòng một mành tối đen, đợi mọi người ngủ hết, Tần San mới nhắm mắt, trong đầu phác họa vóc dáng của mấy người mẫu, tiếp tục suy nghĩ.
Sau đó cô nghe được tiếng khóc đè nén.
Tần San mở mắt.
Không chỉ có một tiếng khóc.
Vành mắt Tần San cũng ướt át.
Có người lén lút khóc.
Áp lực quá lớn, khóc ra cũng tốt.
Buổi tối, nhóm quỷ hồn kia đã đến, so với lần đầu gặp mặt, chúng nó thoạt nhìn tốt hơn không ít.
Trên người toàn là đồ hiệu, đồ hiệu là do chúng nó yêu cầu, sau đó Vưu Minh đốt cho chúng nó.
Còn không muốn hàng giả, mà đòi hàng thật.
“Lần này mời mọi người tới đây, là muốn trong thời giản ngắn thiết kế ra mấy bộ trang phục phù hợp với khí chất của người mẫu và phong cách trang sức.
” Vưu Minh giải thích: “Tháng sau sẽ tăng gấp đôi cống phẩm.
”
Đám quỷ không có ý kiến, có thể đi nước ngoài đã tốt lắm rồi.
Đặc biệt là quỷ hồn thiết kế người Pháp kia, cứ hưng phấn nhìn xung quanh mãi.
Chúng nó suốt đêm vẽ ra bản thiết kế, nhóm tú nương cũng đánh dấu hoa văn kiểu thêu lên trên vải___ Là Vưu Minh viết thay.
Chờ chúng nó làm xong hết, cũng chỉ tốn một tiếng đồng hồ, có quỷ hồn oán giận với Vưu Minh.
“Ta khổ cực dạy chúng như vậy!” Quỷ hồn chỉ hận rèn sắt không thành kim: “Quá vô dụng!”
“Nếu vào thời đó của ta, nhất định sẽ bị lão sư gõ đầu!”
“Nếu ta không phải là quỷ, nhất định sẽ mắng chết bọn chúng!”
Vưu Minh cẩn thận thu lại bản vẽ, cúi đầu với đám quỷ: “Cám ơn, xin hỏi mọi người muốn về nước ngay hay muốn ở lại đây chơi một thời gian?”
Đám quỷ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Quỷ thiết kế Pháp vui mừng dùng tiếng Pháp nói một chuỗi dài.
Sau đó nhận ra Vưu Minh nghe không hiểu, nó dùng tiếng Anh nói lại một lần.
Đại ý chính là nó muốn ở lại đây một thời gian, dù sao nước Pháp cũng là quê hương của nó.
Sau khi bàn bạc xong, đám quỷ quyết định ở lại chơi một thời gian, đến lúc đó sẽ cùng đám người Vưu Minh ngồi máy bay, bay về nước.
Chứ tự mình bay quá mệt.
Vì thế quỷ nước Pháp mạc danh trở thành hướng dẫn viên du lịch, trạm đầu tiên chúng muốn đến xem chính là tháp Eiffel.
—— đi suốt đêm.
Một đám quỷ náo náo nhiệt nhiệt từ cửa sổ bay đi.
“Ai nha, trước đây ta đã muốn đến Pháp! Nhưng do công việc quá bận!”
“Ta còn chưa từng được đi nước ngoài dây.
”
“Nghe nói gan ngỗng của Pháp rất ngon, các ngươi có ai ăn qua chưa? Ăn ngon không?”
“Ta ăn rồi, nói đến, ta không thích ăn nội tạng, nên cảm thấy ăn không ngon chăng?”
“Nói bậy! Gan ngỗng ăn ngon! Khi còn sống ta thích ăn nhất! Còn có tim gà!”
“Vậy ngươi ăn não heo chưa?”
“Cũng ăn rồi.
”
“Buồn nôn, khẩu vị của ngươi thật nặng!”
“Ngươi thì biết cái gì, ăn gì bổ nấy, hiện tại ta thông minh như vậy cũng là do lúc còn sống ta ăn nhiều não heo đó!”
…
Chiều hôm sau, Vưu Minh mới đưa bản vẽ cho đám người Tần San.
Lúc nhận bản vẽ, đám người Tần San không nhịn được che miệng, cái này… Bản thiết kế này mang phong cách của nhóm lão sư, cổ xưa nhưng không hỗn tạp, tươi đẹp nhưng không tầm thường.
Các cô tưởng tượng ra hình ảnh người mẫu mặc trang phục này lên người, còn có phối hợp với trang sức.
Tần San nuốt nước miếng: “Là các lão sư vẽ sao ạ?”
Vưu Minh: “Ừm, tôi để bọn họ vẽ xong rồi gửi qua đây.
”
Tần San hít sâu một hơi: “Chúng em cần phải học tập nhiều hơn nữa.
”
Lúc chưa nhìn thấy tác phẩm của nhóm lão sư, các cô cho rằng tuy tác phẩm của mình không tính là quá tốt, nhưng tuyệt đối không tính là tệ.
Nhưng bây giờ so sánh, quả thực không khác nào một bản trên trời, một bản vùi trong bùn đất.
“Các em còn trẻ.
” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Còn tiến bộ, nhanh đi chế tác đi, thời gian sắp không đủ.
”
Lúc này đám người Tần San mới kịp phản ứng, cầm bản vẽ lao về phòng làm việc.
Bây giờ không có khả năng dệt vải, chỉ có thể chọn trong số vải mang theo, cũng may đám người Tần San mang theo rất nhiều, vải trong bản vẽ nêu ra các cô đều có, sau khi cắt, tiếp đó phải dựa vào bản lĩnh thêu.
Trang phục trong bản vẽ hào phóng lại cầu kỳ, tao nhã lại triền miên, gợi cảm lại rực rỡ, tuy mỗi bộ một hình thức khác nhau, nhưng khí chất tương tự, vừa nhìn