Ngày đại hội châu báu mở ra, Vưu Minh thay đổi một thân tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng, âu phục màu lục đậm, dưới chân mang giày da, cà vạt cùng màu với âu phục, cũng là màu xanh sẫm.
Cả người từ trên xuống dưới, không có một tia mượn cớ che đậy.
Nhà tạo mẫu còn làm tóc giúp cậu, Vưu Minh nói với với nhà tạo mẫu, làm cho cậu một kiểu tương đối ổn trọng, nhà tạo mẫu liền dùng keo xịt, chải tóc ngược về sau.
Lộ ra toàn bộ vầng trán, Vưu Minh sờ sờ, cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là không thể vuốt tóc, vì xịt keo nên đã cứng như đá rồi.
Thợ trang điểm sửa lông mày cho Vưu Minh, may là lông mày Vưu Minh không rậm cũng không nhạt, không cần vẽ thêm.
Như vậy là đủ, cũng không phải đi đóng phim, không cần đánh phấn hay vẽ mắt.
Lúc nhìn thấy Vưu Minh, Trịnh Thành Tài ngây ngẩn cả người.
Người trẻ tuổi đang đi tới mặc một thân tây trang màu xanh sẫm, lại không tạo cảm giác chững chạc nặng nè, màu sắc này càng tôn lên làn da trắng của cậu.
Tóc chải ngược ra sau, lộ ra ngũ quan tinh xảo, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng, phẳng lặng như đàm, làm người không cách nào nhìn thẳng, khí chất biến thành khí thế, khiến Trịnh Thành Tài không nhịn được nuốt nước miếng.
Ai ya…
Sao tạo hình một chút thôi mà cảm thấy cả người đều thay đổi?
Xe đón người đã sớm tới, Trịnh Thành Tài đứng bên cạnh Vưu Minh, có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết thế tôi đã đặt một bộ tây trang bên Vưu gia để mang theo.
”
Vưu Minh: “Sau này cũng có thể.
”
Trịnh Thành Tài sờ âu phục trên người, là nhãn hiệu cao cấp, lại không có cảm giác khí phái như bộ của Vưu Minh.
Trịnh Thành Tài xác nhận, chỉ cần Vưu gia không làm ra chuyện sai lầm gì, chỉ bằng bản lĩnh này, có thể mở ra một mảnh trời trong nước.
Về phần có thể ra đến thị trường quốc tế hay không, ngoại trừ bản lĩnh còn cần phải xem thực lực cùng vận khí.
Từ chung cư đến nơi mở đại hội đi xe mất nửa tiếng.
Nhân viên công tác mang theo trang sức và trang phục, trưng bày mười phút người mẫu mới có thể thay, vì tránh mang lên người lúc di chuyển gặp phải va chạm bất ngờ, thì mọi nỗ lực coi như uổng phí.
Vưu Minh xuống xe, thấy đã có không ít người đã tới, đều là danh nhân được mời tới tham gia đại hội lần này.
Vưu Minh hỏi Trịnh Thành Tài: “Đây là cửa chính, không phải chúng ta nên đi từ cửa phụ vào à?”
Cửa chính chỉ để nghênh đón ký giả và khách mời.
Trịnh Thành Tài sửng sốt.
Hắn nhìn hai bên, phát hiện đều là phóng viên.
Mặt hắn đen lại, rít từ trong kẽ răng ra: “Không ai thông báo với tôi.
”
Vưu Minh: “Phía ban tổ chức không nói sao?”
Trịnh Thành Tài lắc đầu: “Chỉ đưa cho tôi một cuốn sổ tay những điều cần chú ý.
”
Vưu Minh nhìn Trịnh Thành Tài: “Trong sổ tay không ghi?”
Phiên dịch đứng bên cạnh nói: “Không có, tôi đã xem rất cẩn thận.
”
Trịnh Thành Tài hít sâu một hơi, cười đến vô cùng dữ tợn: “Không tức giận, không tức giận, chúng ta vào thôi.
”
Vưu Minh nói với nhân viên và người mẫu đang do dự đằng sau: “Chúng ta vào thôi, từ cửa chính đi vào.
”
Trịnh Thành Tài sửng sốt: “Từ cửa chính?”
Vưu Minh gật đầu: “Đúng, tại sao không?”
Trịnh Thành Tài nắm chặt tay.
Đúng, tại sao không thể?
Đi thang máy đến lầu hai mươi hai, Trịnh Thành Tài dẫn người đến phòng đã được chuẩn bị từ trước.
Trừ nhóm bọn họ và vài gương mặt Châu Á khác, tất cả đều là người Châu Âu mũi cao mắt sâu.
Lúc tiến vào, hầu như không ai liếc mắt nhìn họ.
Lúc đi ngang qua mấy nam nhân cao lớn, Vưu Minh nghe thấy đối phương dùng ngữ khí trào phúng nói: “Chó Môn-gô-lô-it.
*”
*Là chủng tộc có ngoại hình nhỏ bé, da vàng tóc đen, đa số là người Châu Á.
Vưu Minh đứng lại.
Trịnh Thành Tài quay đầu phát hiện Vưu Minh không đuổi kịp, đang muốn gọi đã thấy Vưu Minh vỗ lên vai nam nhân đang đưa lưng về phía mình.
Nam nhân một đầu tóc quăn màu nhạt quay đầu, nhìn thấy là người Châu Á thấp bé liền cười, dùng tiếng Anh nói: “Có chuyện gì?”
Vưu Minh mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn gã: “Tôi nghe hiểu tiếng Anh, tôi nghe thấy anh vừa nói gì.
”
Nam nhân nhún vai: “Thì sao?”
Vưu Minh: “Tôi cho rằng anh nên nói xin lỗi.
”
Nam nhân cười nhạo: “Xin lỗi? Cậu? Vì sao?”
Vưu Minh: “Vì trong lời nói của anh mang tính chất sỉ nhục.
”
Nam nhân nhìn Vưu Minh như nhìn đứa ngu, cười càng thêm càn rỡ: “Người Châu Á các cậu đều là một dạng.
”
Nam nhân thu liễm nụ cười: “Như đồ con heo.
”
Vưu Minh nhìn hắn, sau đó vươn tay, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Vưu Minh sẽ động thủ, Vưu Minh lại kéo cà vạt của nam nhân nọ, khiến gã không thể không cúi đầu xuống.
Trịnh Thành Tài chỉ nhìn thấy Vưu Minh hình như đang nói gì đó vào tai nam nhân kia, sau đó nam nhân kia vẻ mặt như thẹn quá hóa giận vung nắm đấm về phía Vưu Minh.
Trịnh Thành Tài nhắm tịt mắt.
Vưu Minh gầy yếu như vậy, hình thể chỉ bằng một nửa nam nhân kia, một đấm này đánh xuống…
Trịnh Thành Tài vừa muốn đi đến chỗ Vưu Minh, đã nhìn thấy Vưu Minh nắm lấy tay nam nhân kia, sau đó quay đầu gập người, chỉ trong chớp mắt, nam nhân kia đã bị Vưu Minh ném qua vai, lưng đập xuống đất.
Đám người đứng chung với nam nhân kia đều chóang váng.
Vưu Minh nói với bọn họ: “Phiền các vị làm chứng giúp tôi, đây là tự vệ.
”
Đám người vẻ mặt phức tạp, muốn nói gì đó, Vưu Minh đã nói tiếp: “Nếu không muốn làm chứng, ở đây cũng có camera.
”
“Là anh ta công kích tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.
”
Nam nhân bị quật ngã ra đất hét lớn: “Báo cảnh sát! Tay tôi gãy rồi!”
Vưu Minh quay đầu nhìn gã: “Quăng qua vai sẽ không thể làm gãy tay, phiền anh thành thật một chút.
”
Nói xong, Vưu Minh không quay đầu đi về phía Trịnh Thành Tài.
Đám người lúc này mới đỡ nam nhân kia đứng dậy.
Nam nhân vẻ mặt vặn vẹo gào lên: “Tay tôi gãy rồi!”
Đám người lo lắng cuốn tay áo gã lên nhìn thử, có người còn đưa tay sờ.
Đám người: “…”
“Anderson, đừng giả bộ nữa, người ta đi rồi, tay anh không có bị gãy.
”
Anderson trợn mắt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay gã rất đau, đau đến tê dại, nếu tê dại thật thì tốt quá, cũng không phải chịu đau đớn lúc này.
Đám bạn của gã nói: “Đừng diễn nữa.
”
“Nhanh đi chuẩn bị phòng đi.
”
“Chút đau đớn ấy mà không chịu được hả?”
“Lại bị một người Châu Á thấp bé đánh bại, nếu đã bại thì không cần trưng ra cái dáng vẻ này.
”
Nhưng