Đại hội tiến hành trong ba tiếng, trong ba tiếng này Trịnh Thành Tài vẫn luôn bày ta khuôn mặt tươi cười, mặt hắn cứng ngắc, cơ mặt co giật, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, mỗi tác phẩm chỉ có hai mươi bộ, đều đã được đặt trước.
Đây là đãi ngộ hắn chưa từng hưởng thụ qua, trước đây mỗi lần đến đại hội, cũng chỉ có hai, ba khách mời lảng vảng đến nơi triển lãm của hắn nhưng cũng rất nhanh sẽ đi, cũng có lúc có người đặt hàng trước, nhưng có thể bán ra mười bộ đã là tốt lắm rồi.
Mỗi tác phẩm giới hạn hai mươi bộ toàn cầu, thoạt nhìn thì rất ít, rất hiếm, nhưng phải cần khoảng thời gian một năm mới có thể bán ra hết.
Ánh đèn trong đại sảnh dần tối xuống, tất cả mọi người biết rằng đây là thời khắc ban tổ chức công bố ngôi vương của năm nay.
Lần này Trịnh Thành Tài không căng thẳng, mà là kích động.
Trịnh Thành Tài vừa mới quan sát vị trí triễn lãm của các nhà khác, cho dù là RY nổi danh nhất vẫn không thể so được với nhà hắn.
Thế sự đổi thay, năm nay rốt cục đến phiên hắn.
Thậm chí Trịnh Thành Thành có thể tưởng tượng ra, sau ngày hôm nay, toàn bộ đá quý của Trịnh thị sẽ bước lên một tầng cao mới, không còn tiếp tục chết trong thị trường Châu Á, mà có thể ngẩng đầu bước lên thị trường Châu Âu.
Trịnh Thành Tài nhìn Vưu Minh đang đứng bên cạnh, trên mặt Vưu Minh không có biểu tình gì, như thế tất cả những điều này không thể làm cho tâm tình cậu gợn sóng, tuổi còn trẻ, tâm lý lại vững vàng, Trịnh Thành Tài có chút tiếc nuối.
Nếu như hắn có thể sinh con sớm, con hắn nói không chừng cũng đã lớn như Vưu Minh, nếu con hắn có thể giống Vưu Minh, Trịnh thị lại có thể huy hoàng một đời nữa.
Lúc này Vưu Minh lại đang ngẩn người.
Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết bao giờ mới có thể về nước.
So với việc giao tiếp cùng người, cậu càng thích giao tiếp với quỷ hơn, giao tiếp với quỷ không cần bỏ ra nhiều tinh lực, cũng không cần một lời phải vòng vo trong đầu mấy lần mới nói ra.
Khách mời dần di chuyển về phía trung tâm, nhóm người mẫu được trợ lý đưa đến phòng nghỉ.
Chỉ có Trịnh Thành Tài và Vưu Minh ở lại.
Các công ty khác cũng thế, người mẫu và nhân viên đều về phòng nghỉ.
Các khách mời còn muốn thảo luận về phần triển lãm riêng lần này.
“Tôi cho rằng đá quý của Trịnh thị sẽ đứng nhất, đá quý nhà họ có đổi mới, khác với công ty khác.
”
“Tôi cũng nghĩ vậy, so sánh với Trịnh thị, thì của nhà khác rất bình thường.
”
“Năm nay rốt cục không phải RY, năm nào cũng là RY, tôi nhìn mà phát chán.
”
“Mọi người đã đặt đơn bên Trịnh thị chưa, nghe nói mỗi tác phẩm chỉ có hai mươi bộ.
”
“Tôi đặt rồi.
”
“Vận may của cô thật tốt, có nhiều người đặt quá, đến lượt tôi thì hết rồi.
”
“Không biết Trịnh thị còn loại nào chất lượng giống vậy không.
”
“Có thể chờ mẫu mới năm nay nha.
”
Khách mời đều cảm thấy năm nay Trịnh thị sẽ chiến thắng.
Chính Trịnh Thành Tài cũng cảm thấy vậy.
Trịnh Thành Tài nhìn người dẫn chương Trình bước ra, đứng trước micro nói tiếng Anh, Trịnh Thành Tài nghe không hiểu, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe.
Sau một tiếng thở ra, Trịnh Thành Tài biết người dẫn chương trình muốn tuyến bố ngôi chi vương năm nay.
Trịnh Thành Tài nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý lên nhận cúp.
Phía ban tổ chức bỏ ra một số vốn lớn, mời nhà thiết kế châu báu bổi tiếng thiết kế chiếc cúp này, làm từ thủy tinh và bảo thạch, giá trị chiếc cúp không hề nhỏ.
Trịnh Thành Tài chờ hồi lâu, vẫn không chờ được tên mình vang lên.
Chỉ nghe một tiếng “RY.
”
Người dẫn chương trình tươi cười hô to ‘RY’, lại không có lấy một tiếng vỗ tay như trong dự liệu.
Khách mời không vỗ tay.
Trịnh Thành Tài kéo lấy tay Vưu Minh hỏi: “Đã, đã đọc lên rồi hả? Sao không nghe thấy tên công ty mình, hay là phải chờ lúc nữa?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không cần chờ, chuẩn bị về thôi, năm nay ngôi vương vẫn là RY.
”
Sắc mặt Trịnh Thài Tài nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Tại sao?” Trịnh Thành Tài lẩm bẩm, cánh tay nổi gân xanh, ánh mắt mê man: “Năm nay rõ ràng chúng ta xuất sắc nhất…”
Phản ứng của khách mời chính là phản hồi tốt nhất.
Nhưng tại sao…
Vưu Minh nói: “Bên đầu tư lớn nhất trong ban tổ chức chính là RY.
”
Mánh lới hoạt động của tư bản mà thôi.
Ra vẻ công chính, thực ra đã định ra từ trước.
Ngay cả thế vận hội Olympic đều có chiêu trò, huống chi loạt hoạt động không thông qua chính phủ này.
Kết quả nằm trong dự liệu.
Hơn nữa việc này cũng không dựa vào bỏ phiếu quyết định, mà dựa vào hội bình chọn.
Bình chọn sẽ có tiêu chuẩn của chính mình, bây giờ có tìm họ lý luận, bọn họ cũng có thể đưa ra một đống lý do hợp tình hợp lý.
Trịnh Thành Tài hiểu, nên chỉ đành im lặng cười khổ, nuốt ngược nỗi chua sót vào bụng.
Muốn nói năm sau sẽ không đến nữa, nhưng lại không thể nói ra lời, vì Trịnh Thành Tài biết, thư mời tham gia đại hội tượng trưng cho địa vị của Trịnh gia trong nghề, nếu không đi thật, hắn quả thật không dám nghĩ tới danh tiếng sẽ ra sao.
Lượng tiêu thụ đá quý nhất định sẽ tụt dốc.
Hắn muốn có cốt khí.
Nhưng hắn không có cách nào cứng rắn.
Chỉ có thể cắn răng nuốt uất nghẹn này xuống.
Khách mời xôn xao bàn tán.
“Tuy trang sức của RY không tồi, nhưng sản phẩm năm nay rõ ràng đã lưu hành hơn mười năm trước, chỉ lưu hành ngược mà thôi, không có đổi mới nhiều.
”
“Hơn nữa nếu so với Trịnh gia, càng không có gì nổi bật.
”
“Công chúa cũng đặt trước trang sức của Trịnh gia, còn đặt lễ phục với công ty Trịnh gia hợp tác, công chúa không đặt của RY.
”
“Tôi lại cảm thấy RY không tệ, chắc là do hợp với thẩm mỹ của hội bình chọn chăng?”
“Sao có thể dựa cả vào hội bình chọn chứ? Nếu vậy cần gì tổ chức đại hội, ở nhà bình chọn không phải tốt hơn à? Còn mời chúng ta tới làm gì?”
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, lão tổng của RY đã lên, lúc trao cúp phía dưới khán đài hoàn toàn im lặng.
Người dẫn chương trình sắp trụ không nổi, mấy năm trước đâu phải thế này, dưới khán đài, ngoài khách quen của RY, không ai có vẻ mặt tươi cười.
Hai vị công chúa đã sớm rời đi.
Nếu ở lại, ban tổ chức nhất định mời hai công chúa lên sân khấu, đến lúc đó đại hội sẽ lợi dụng hai công chúa làm nhiều loại tuyên truyền hơn.
Kế tiếp sẽ trao giải sáng tạo cùng giải đổi mới.
Nhưng ai cũng biết, giải thưởng này không có giá trị, chỉ mang tính chất an ủi.
Giải thưởng đổi mới có Trịnh thị.
Người dẫn chương Trình hô tên mấy lần, cũng không có ai lên sân khấu.
Dưới đài ồ lên ——
“Trịnh thị tính khí thật lớn nha_”
“Nên tức giận chứ, nếu là tôi, vừa rồi đã cãi nhau với ban tổ chức.
”
“Chỉ là nhãn hiệu Châu Á mà thôi, vốn dĩ không được mời tham gia.
”
“Lời này của cô thật hẹp hòi.
”
“Châu Á là thị trường châu báu lớn nhất toàn cầu, cô vậy mà lại xem thường?”
“Có lẽ ban tổ chức cũng nghĩ vậy đi? Chỉ cho phép nhãn hiệu Châu Âu lấy hạng nhất.
”
“Thật mất mặt.
”
“Làm như Châu Âu không thể để thua vậy, mấy năm trước đều hạng nhất, năm nay không được cũng chả sao.
”
“Tôi thấy mất mặt quá, trang sức năm nay của RY tôi sẽ không mua.
”
Trịnh Thành Tài không biết mình đạt giải đổi mới, ngồi trong phòng nghỉ sinh khí, nhân viên công tác thu dọn đồ đặc chuẩn bị về, Trịnh Thành Tài uống ngụm nước, dùng tay bóp méo bình nước.
“Cơn giận này chỉ có thể nhịn?” Trịnh Thành Tài tự hỏi, cũng không hy vọng có người trả lời mình.
Vưu Minh đang phụ dọn đồ, nghe thấy vậy liền nói: “Không cần nhịn.
”
Tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn Vưu Minh.
Không chỉ có mình Trịnh Thành Tài, các nhân viên cũng thấy không vui vẻ gì.
Đây cũng là thành quả lao động của tất cả mọi người, không biết đã phải thức bao nhiêu đêm, sửa bao nhiêu bản thiết kế, mỗi lần sửa đều phí hết tâm huyết của mọi người.
Rõ ràng khách mời đều tán thưởng, rõ ràng trang sức của họ được hoan nghênh nhất.
Nhưng bọn họ lại không nhận được vinh quang vốn nên được nhận.
Trong mắt mọi người đều hàm chứa nước mắt.
Trịnh Thành Tài mang theo mấy nhà thiết kế trang sức, trong đó có một người trẻ tuổi không nhịn được khóc ra.
Người bên cạnh muốn an ủi nhưng há miệng lại không biết phải nói gì.
Khuất nhục.
Cái từ này chưa bao giờ rõ ràng như thế này.
Vì thế lúc Vưu Minh nói ra, mọi người đều chú ý đến cậu, muốn nghe xem cậu có cách gì.
Bất tri bất giác, Vưu Minh đã trở thành tâm phúc của tất cả mọi người.
Cậu luôn như thế, lúc tâm tình của mọi người xúc động, cậu luôn là người bình tĩnh, dường như có thể giải quyết mọi việc, luôn tìm được cách tốt hơn.
Vưu Minh: “Người mất mặt không phải chúng ta, mà là bọn họ, không cần gấp.
”
Giọng Vưu Minh không lớn, lại có thể khiến tất cả người trong phòng bình tĩnh lại.
Vưu Minh nói tiếp: “Hai vị công chúa cũng chỉ đặt trước trang sức và trang phục của chúng ta.
”
Hai mắt mọi người sáng lên, đúng thế, sao lại quên mất hai vị công chúa chứ?
Vưu Minh: “Hơn nữa hai vị công chúa cũng có dùng mạng xã hội.
”
Trịnh Thành Tài hỏi: “Hai vị công chúa sẽ giúp chúng ta chứ?”
Nếu không giúp thì hắn dán lên càng mất mặt, không phải sao?
Vưu Minh cười nói: “Có thể thử xem.
”
Vưu Minh nói rõ ràng mạch lạc, Trịnh Thành Tài nghe xong quyết định thử một lần.
Mặt cũng mất rồi, sợ gì ném thêm lần nữa.
Nhóm Trịnh Thành Tài không nán lại Paris lâu, phía ban tổ chức cũng không gửi thông báo gì đến, có lẽ là do Trịnh Thành Tài không lên lĩnh thưởng, không khác nào vả vào mặt ban tổ chức, nên dạ hội ngày hôm sau ban tổ chức cũng không mời Trịnh Thành Tài.
Nhóm Trịnh Thành Tài bay về nước trong đêm.
Bộ phần tuyên truyền của Trịnh thị tung ra ảnh và video quay chụp lại.
Ảnh và video không qua chỉnh sửa, chỉ điều chỉnh ánh sáng một chút xong đăng lên, nhìn qua cực kỳ chân thực.
Dù so sánh với người bên ngoài cũng không khác nhau mấy.
Nếu muốn ầm ĩ, đương nhiên phải làm lớn.
Dư luận là bộ phận trọng yếu, vì thế cũng phải đăng lên weibo.
Official weibo của Vưu gia cũng hành động, hai bên đều đăng ảnh Trịnh Thành Tài và Vưu Minh vui vẻ nói chuyện với hai vị công chúa.
Mới đầu còn chưa tạo ra sóng gió gì.
—— Tận đến khi Trần Tuyết chia sẻ bài viết này.
Dù sao cũng là ảnh hậu, năm nay lại cho ra một bộ điện ảnh ăn khách, tùy tiện chia sẻ một bài viết mấy tiếng sao đã có hơn vạn bình luận.
Không chỉ thế, mấy xí nghiệp lớn cũng chia sẻ.
Bao gồm Thái tử gia của Thái Hoa, Thái Thủ Nhất, sức ảnh hưởng của Thái Thủ Nhất quả thật không nhỏ.
Vì sản nghiệp giải trí, trước đây Thái Thủ Nhất thường đăng tải vài chuyện trong làng giải trí mà ít người biết đến, nên có rất nhiều fan, cộng thêm gương mặt đẹp trai, fan nữ nhiều vô số kể, lại bởi vì thích nghiên cứu về xe, thích đua xe, nên fan nam cũng không ít.
Thái Thủ Nhất vừa chia sẻ bài, không ít minh tinh cũng chia sẻ theo hắn.
Vưu gia và Trịnh gia cứ như vậy xuất đầu trong tầm mắt công chúng.
Công ty trong nước có thể tham gia đại hội quốc tế, còn là đại hội qui cách như thế thế, người tức giận thì ít, người cảm thấy vinh quang càng nhiều.
Dù sao nhãn hiệu nổi tiếng trong nước rất ít, có thể xuất đầu đã là rất hiếm.
Hơn nữa còn có thể cùng công chúa hoàng thất nói chuyện vui vẻ như thế.
Giá trị bỗng nhiên được nâng cao, rất có mặt mũi đó được không?
Trước đây mọi người toàn mua đồ nước ngoài, nói không chừng sau lần này người nước ngoài phải mua đồ nội địa của họ đấy.
Thật sự có mặt mũi.
Làm cho người ta không tượng tưởng nổi nhất là có cả đại V của chính phủ chia sẻ bài viết này.
Mở ra đề tài hàng hiệu quốc nội vươn tầm quốc tế.
Rất nhanh có người nghi ngờ: “Có thông tin nói đại hội này tổ chức nhằm tìm ra ngôi vương trong làng đá quý, vậy Trịnh thị có đoạt giải không?”
Mọi người bắt đầu tìm kiếm ——
“Không đoạt giải, nhưng tôi nghe ngóng được một tin, Trịnh thị đạt giải thưởng đổi mới, nhưng không lên sân khấu lĩnh thưởng.
”
“Sao không lên?”
“Tôi cũng nghe ngóng được, mấy bài báo nước ngoài nói Trịnh thị kiêu căng tự mãn, không đạt được hạng nhất nên không lên lĩnh thưởng”.
“Oa! Vậy Trịnh thị cũng hơi quá đáng rồi đi?”
“Quá đáng cái gì, ông không thấy đại hội này chỉ mời công ty Trịnh thị đại biểu cho Châu Á sao, năm nào Trịnh thị cũng tham gia, nếu là tôi, tôi cũng không thèm cái giải thưởng rác rưởi cái gì mà đổi mới này.
”
“Không thể vì mình không đạt giải nhất mà nói người ta kỳ thị mình được không?”
“Tôi nói kỳ thị à, có nói à?”
“Ý ông còn không phải kỳ thị à?”
“Đừng ầm ĩ, hiện giờ còn chưa biết rốt cục xảy ra chuyện gì mà.
”
“Tôi làm bên mảng quốc sản, trước tiên xin phép đứng về phe Trịnh thị, chờ vả mặt.
”
“Chờ vả mặt như trên, nếu tôi không bị vả mặt thì chính là đối thủ bị vả mặt, xem ai bị