Trong thang máy không có một tia sáng, nguồn sáng duy nhất lúc này Trương tiên sinh nhìn thấy là từ đèn pin nhỏ trong tay Vân Đồng, cũng không biết là nó lấy từ đâu ra, nhưng quả thật đã làm Trương tiên sinh bình tĩnh hơn không ít, chỉ cần có ánh sáng, không phải chìm trong bóng tối vô tận, thì con người ta sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Ít nhất sẽ không giống như ruồi mất đầu bay loạn.
Ánh mắt Vân Đồng nhìn chăm chú vào hành lang, không chú ý đến bài poker đang vứt trên sàn nữa, lỗ tai nó giật giật, đột nhiên đứng dậy, vứt đèn pin trong tay cho Trương tiên sinh.
“Ta đi xem thử.
” Vân Đồng vừa nói dứt câu, Trương tiên sinh đã kích động nói: “Cháu không thể vứt chú một mình ở đây chứ!”
Vân Đồng mặt không đổi sắc nhìn Trương tiên sinh: “Vậy đi theo ta, bám sát.
”
Trương tiên sinh đành theo sát bước chân Vân Đồng, tuy nó chỉ là đứa nhỏ, nhưng trong tình huống này mà nó không hề sợ hãi, chứng tỏ kiến thức rộng rãi, dù sao vẫn hơn người chưa từng thấy quỷ bao giờ như anh ta.
Vân Đồng trực tiếp đi về phía căn phòng Vưu Minh đang bên trong, bước chân của nó rất nhỏ, nhưng Trương tiên sinh lại phải chạy mới đuổi theo kịp.
Vân Đồng chau mày.
Nó tính sai sao? Lúc này cỗ âm khí mạnh gấp trăm lần lúc mới đi vào.
Nếu Vưu Minh xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ là trầy một miếng da nhỏ, nó cũng không gánh nổi.
Tròng trắng trong mắt Vân Đồng rút đi, tay biến thành lợi trảo.
Nó mở cánh cửa đang khép hờ ra, âm khí mãnh liệt tràn ra, Trương tiên sinh đi sau Vân Đồng vô thức lui về sau.
Một luồng khí cực lạnh từ chính diện vọt tới, Vân Đồng nhảy vào phòng.
Trương tiên sinh một mình đứng ở cửa, sợ đến mức không biết nên chạy hay nên vào.
Trong phòng nhiệt độ thấp đến mức không bình thường, bên ngoài phòng tối om om càng làm lòng người hoảng loạn.
Nếu đi vào trong, nếu lúc bọn Vưu Minh muốn giao đấu với quỷ, lỡ tay ngỗ thương anh ta thì phải làm sao?
Nhưng nếu không đi vào, lỡ như bên ngoài có cá lọt lưới muốn hại anh ta thì phải làm sao?
Trái lo phải nghĩ, Trương tiên sinh vẫn không dám nhúc nhích, lần nữa cảm thấy hành động này của bản thân nói lên đầu óc có vấn đề.
Vưu Minh vẫn đang đứng tại chỗ cũ, lúc Vân Đồng xuất hiện, đám quỷ đang cắn chặt tứ chi cùng người cậu đều dõi mắt về phía Vân Đồng.
“Đừng nhúc nhích.
” Vưu Minh nói.
Vân Đồng đang muốn nhào tới nghe vậy sững người tại chỗ.
Vưu Minh: “Đám này chỉ là con rối.
”
Con rối không có ý thức, lại như đao kiếm trong tay kẻ ác.
Cho dù đánh nát đám rối này, kẻ ác đứng sau cũng không chịu chút xíu thương tổn nào.
Răng nanh Vân Đồng trở nên dài nhọn, lúc này nó trong giống như mèo yêu thành tinh.
Đám quỷ dường như không biết phải xử lý Vân Đồng từ đâu nhảy ra như thế nào.
Thân xác của người, nhưng lại không có hơi thở của người.
Vưu Minh không nhìn thấy tình huống hiện tại của bản thân, nhưng nhất định là không dễ nhìn, khắp cả người toàn là đầu quỷ, hơn nữa con này so với con khác càng thêm dữ tợn, mỗi con một kiểu chết khác nhau, cậu còn cảm giác được có đầu quỷ cứ chảy bước miếng liên tục, hoặc đó cũng có thể là máu.
Giọng nói run rẩy của Trương tiên sinh từ ngoài cửa truyền vào: “Hai người vẫn còn đó chứ? Lên tiếng đi mà…”
Vưu Minh tăng cao âm lượng: “Trương tiên sinh, ngài đừng vào, chỉ cần không đi vào ngài sẽ không có việc gì.
”
Hàm răng Trương tiên sinh đã bắt đầu va vào nhau lập cập, sợ hãi nói: “Ở ngoài, ở ngoài chỉ có một mình tôi… Tôi, tôi sợ…”
Vưu Minh thở dài, lần sau vẫn là không nên đưa khách hàng đi cùng.
“Ngài nhắm mắt lại, dựa vào tường, thầm đếm từ một tới một ngàn đi.
” Vưu Minh đưa tay nắm lấy tóc đầu quỷ đang cắn vào hông cậu, trong tiếng gào thét thê thảm của nó mạnh tay kéo nó xuống.
Ngay khi bị cắn Vưu Minh đã niệm chú, để cơ thể không cảm nhận được đau đớn trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, cậu có thể tượng tượng ra được phản ứng của Giang Dư An khi biết khắp người cậu đều có vết thương.
Vẫn là không chuẩn bị tốt.
Vưu Minh thầm thở dài trong lòng.
Trương tiên sinh dựa vào tường, thầm đến trong đầu, nhưng có đếm thế nào cũng vẫn sợ, sợ muốn chết, lại không dám vào phòng, cảm thấy bản thân sắp phát điên tới nơi.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng khóc của nữ, tiếng khóc không thê thảm, mà nghẹn ngào như người con gái phải chịu đựng tổn thương thấu tim gan chỉ có thể trốn trong góc phòng khóc, rất đáng thương, khiến người nghe thấy muốn đi tìm, muốn an ủi, muốn tìm hiểu.
Trương tiên sinh ngừng đếm, đi về phía cuối hành lang.
Trực giác nói cho anh ta biết, cô gái kia ở đó, anh ta phải tìm được cô ta.
Vưu Minh nghe thấy tiếng bước chân của Trương tiên sinh, cậu ném đầu qủy xuống đất, một cước đạp lên, giẫm nát đầu quỷ.
Giẫm nát đầu quỷ thứ nhất, Vưu Minh cảm giác được tòa nhà hơi rung động.
Cậu nhíu mày, kéo từng đầu quỷ xuống, mỗi lần kéo xuống một đầu, những con còn lại càng cắn chặt hơn.
Mạnh mẽ kéo xuống, sẽ làm da thịt Vưu Minh theo đó bị kéo rớt ra.
Vưu Minh nhíu chặt mi, khai thủ hỏa một lần nữa, lửa trên ngón tay lúc sáng lúc tối, cậu niệm chú ngữ, lửa trên tay nhảy đến trên đầu quỷ, đốt cháy chúng, ngọn lửa xanh lam phá lệ yêu dã, một thứ mùi hôi thôi xông vào chóp mũi.
Đốt xong đám đầu quỷ, âm khí trong phòng nháy mắt tiêu tan.
“Không có ở đây.
” Vưu Nhin nhìn Vân Đồng: “Ngươi có thể tìm ra kẻ đứng sau sai khiến đám đầu quỷ này không?”
Trong mắt Vân Đồng bốc lên ánh sáng xanh lục, tựa như một con sói.
Nó chạy như bay ra ngoài, Vưu Minh theo sát phía sau.
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.
Trương tiên sinh vốn đang ở ngoài đã biến mất.
Trương tiên sinh tìm theo tiếng khóc hiện tại đang đến trên bệ cửa sổ, cô gái ngồi trên lan can quay lưng về phía anh ta, dáng vẻ không còn thiết sống.
Vóc người cô ta rất gầy, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể té ngã, cô ta cố nén tiếng khóc, vừa tuyệt vọng vừa thê lương khó có thể nói rõ.
Lúc này trong đầu Trương tiên sinh chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn an ủi cô gái đáng thương này.
“Cô không sao chứ?” Thanh âm của Trương tiên sinh chưa bao giờ ôn nhu như vậy.
Nữ nhân mặc trên người chiếc váy màu tím, trong đêm đen có chút không thấy rõ, tóc cô ta vừa dài vừa đen thẳng, không có chút tạp màu, như hòa làm một với đêm đen.
Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ, nghe qua rất đáng thương, cô ta sụt sịt nói: “Không ai quan tâm đến tôi.
”
Trái tim Trương tiên sinh thắt lại, tựa như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô ta, thứ cảm giác không có ai yêu không có ai để ý tới làm anh ta không tự giác nín thở, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sẽ không, cô sẽ gặp được người quan tâm cô, nhanh đi xuống, trên đó rất nguy hiểm.
”
Nữ nhân không quay đầu lại, cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi nghĩ muốn chết.
”
Cô ta lặp lại: “Muốn chết.
”
“Còn sống mới tốt.
” Trương tiên sinh vội vàng nói: “Chết rồi sẽ chẳng còn gì cả, ngay cả chết cô còn không sợ, mà lại sợ sống sao?”
Giọng cô ta mềm nhẹ: “Chết có gì đáng sợ, sau cơn đau sẽ không còn ý thức, còn sống thì mỗi ngày mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng cơn đau này.
”
Trong nhất thời Trương tiên sinh không biết phải nói gì.
Anh ta cảm thấy cô ta nói cũng có lý.
“Anh có cảm thấy đau không?” Nữ nhân đột nhiên hỏi: “Sống có khổ sở không?”
Trương tiên sinh muốn nói không khổ sở, anh ta có sự nghiệp của chính mình, tuy đã ly hôn với vợ, nhưng hai người vẫn là bạn, con cái cũng hiểu chuyện, hiện đang du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì sẽ về nước giúp anh ta trông nom công ty, mấy chục năm trước anh ta đã nếm qua tất cả các loại cay đắng ngọt bùi.
Thế nhưng lúc này anh ta chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trước khi li hôn, hai vợ chồng anh ta thường hay cãi vã.
Cấp dưới anh ta tín nhiệm nhất lại trộm tư liệu của công ty bán cho công ty đối thủ.
Trong thời kỳ phản nghịch, con trai thường trốn nhà đi.
Sự nghiệp không thể cho anh ta cảm giác thỏa mãn.
Gia đình đổ vỡ làm tinh thần và thể xác anh ta mệt mỏi.
Những việc lung ta lung ta trong công ty làm anh ta cảm thấy chi bằng phủi tay không làm.
Uể oải, mệt nhọc và tuyệt vọng cùng nhau kéo đến, làm Trương tiên sinh đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nói rất đúng.
Sống quá mệt mỏi.
Nữ nhân đưa lưng về phía Trương tiên sinh, cô ta đưa tay về sau, không quan tâm có đưa đúng hướng hay không: “Anh có muốn lên đây không?”
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp.
”
Trương tiên sinh mơ mơ màng màng cất bước tiến về phía nữ nhân.
Ngay lúc Trương tiên sinh muốn leo lên, sau gáy bỗng nhiên bị cán dao gõ cho hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Vưu Minh đưa tay đỡ lấy Trương tiên sinh, chậm rãi đặt anh ta nằm ra sàn.
Nữ nhân không quay đầu, dường như không có chút xíu tức giận nào vì mất đi con mồi, cô ta ôn nhu hỏi: “Anh cũng đến gặp tôi sao?”
Vân Đồng định vọt thẳng đến xé nát cô ta ra, lại bị Vưu Minh cản lại.
“Cô ta chưa từng hại người.
” Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Không có huyết khí.
”
Quỷ như vậy, lại chưa từng hại người?
Vân Đồng không tin lắm, nó thà tin nữ quỷ này đã dùng cách gì đó ẩn huyết khí đi.
Có phần ít ác quỷ khi tu luyện thời gian dài có thể làm được điều này.
Nữ nhân dường như không nghe thấy hai người nói chuyện, cô ta sâu kín nói: “Sống có gì tốt chứ?”
Trong thanh âm của cô ta dường như có một sức mạnh, có thể đưa người ta lâm vào hồi ức bất kham.
Vưu Minh đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt.
Đó là khi cậu còn rất nhỏ, ba mẹ Vưu hầu như cả ngày không ở nhà, thứ duy nhất làm bạn với cậu là một con thú nhồi bông nhỏ, khi đó cậu không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường xem tivi.
Xem xong một chương trình, cậu duỗi tay với điều khiển trên hộc tủ.
Điều khiển để hơi xa, cậu đưa tay hết cỡ cũng không với tới được.
Vưu Minh hơi dùng sức, bị ngã từ trên giường xuống.
Cậu dùng một loại tư thế chật vật buồn cười ngã trên đất, quay đầy chỉ nhìn thấy cửa sổ cao cao.
Vưu Minh trưởng thành sớm có lúc nghĩ, nếu như cậu chưa từng sinh ra thì tốt quá, xậu sống rất thống khổ, ba mẹ vì duy trì mạng sống của cậu cũng rất thống khổ.
Tivi chiếu đến tin thời sự, một bệnh nhân nan y bị bệnh đã ba năm chọn cách tự sát.
Ống kính quay tới người nhà bệnh nhân đó, tất cả mọi người đều khóc đến tan nát lòng.
Thế nhưng trong nỗi đau tan nát lòng đó lại mang theo chút giải thoát.
Bệnh nhân kia chỉ bị bệnh có ba năm, mà cậu từ khi sinh ra đã như thế.
Điều kiện kinh tế của gia đình bệnh nhân kia cũng tốt hơn so với gia đình cậu, có thể bán hai căn nhà đi chữa bệnh.
Để mua thuốc, ba cậu phải làm hai công việc, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn tiếng đồng hồ, vì chăm sóc cậu, mẹ chỉ có thể làm chút việc vặt, như vậy mới có thể về nhà nấu cơm cho cậu.
Sau khi sức khỏe hơi tốt lên, cậu có thể đến trường, mới đầu, các bạn học vì thương hại mà ra chăm sóc cậu.
Thời gian lâu, các bạn học liền xem cậu như người vô hình, không có đứa trẻ nào ra ngoài chơi còn muốn chăm sóc người khác.
Trong nháy mắt nhìn đến cửa sổ, Vưu Minh có loại kích động muốn leo lên đó rồi nhảy xuống.
Như vậy cũng không cần liên lụy cha mẹ.
Đến khi Vưu Minh tỉnh táo lại, phát hiện một chân của minh đã bước ra ngoài.
Chỉ cần trèo ra khỏi lan can này, phía dưới chính là đường lớn xe cộ không dứt.
Nữ nhân vẫn không quay đầu lại, cô ta lẳng lặng ngồi đó, nhẹ nhàng nói: “Sống quá mệt mỏi.
”
Sau đó cô ta bắt đầu ngâm nga hát, Vưu Minh chưa từng nghe qua bài hát này, tựa như cô ta chỉ thuật miệng hát ra, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng hát của cô ta rất rõ, cũng rất kỳ ảo, như một ca sĩ có thiên phú bẩm sinh.
Vưu Minh quay đầu nhìn Vân Đồng, phát hiện vẻ măt Vân Đồng rất dỡ tợn, nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Miệng nó há ra lại đóng lại, tựa như đang khẩn cầu.
Vân Đồng là quỷ mà vẫn bị nữ quỷ mê hoặc?
Vưu Minh: “Tại sao?”
Nữ quỷ lắc lư hai chân trắng noãn, làn váy