Ánh mặt trời rơi trên mí mặt, Trương tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu óc Trương tiên sinh mông lung, chỉ mơ hồ nhớ hôm qua cùng Vưu Minh đến khách sạn, sau đó đứng chờ ngoài cửa, sau đó nữa thì nghe tiếng khóc của một cô gái…
Trương tiên sinh rùng mình, lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại, tiếng khóc đó không phải khởi nguồn của chuyện ma quái này sao?
Hơn nữa cô ta còn ngồi trên lan can, dụ dỗ anh ta trèo lên ngồi cùng.
Má ơi! Thiếu chút nữa anh ta đã nói lời vĩnh biệt với thế giới tốt đẹp này.
Trương tiên sinh run rẩy đứng dậy, móc điện thoại từ trong túi ra, ngay lúc muốn gọi điện đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tối hôm qua tối thui như thế, sao bản thân lại không dùng điện thoại để soi sáng chứ?
Tối qua bị dọa đến ngu người à?
Trương tiên sinh dở khóc dở cười, bây giờ là ban ngày, trong khách sạn không còn âm u, lá gan Trương tiên sinh cũng to ra, phía dưới đường cái xe cộ qua lại không dứt, ánh nắng xua tan khí âm hàn.
Trương tiên sinh gọi điện thoại cho Vưu Minh, xác nhận không có chuyện gì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy hai tòa khách sạn khác của tôi thì sao?” Trương tiên sinh sốt ruột hỏi, còn vừa hỏi vừa nuốt nước miếng.
Giọng nói của Vưu Minh rất trầm ổn, điều này vô hình trung đã làm Trương tiên sinh an tâm hơn, cậu nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân, ngài chỉ cần chờ ba ngày nữa.
”
Trương tiên sinh vội vàng nói: “Được, được, tôi không vội, không vội.
”
Có vội cũng không được a, anh ta đã biết con quỷ kia lợi hại đến mức nào.
Nếu tối qua thật sự trèo lên lan can, nhảy xuống…
Trương tiên sinh run lên, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Trương tiên sinh không dám đi thang máy, mà đi thang bộ rời khỏi khách sạn.
Trương tiên sinh cho rằng nửa đời sau bản thân sẽ có bóng ma với khách sạn.
Hiện tại Vưu Minh đang ở trạch viện dưới cõi âm của Giang Dư Anh, xung quanh ngoại trừ nữ quỷ và Giang Dư An thì không còn quỷ khác.
Gian trạch viện này rất lớn, cũng rất đẹp, đỉnh đài lầu các, hòn non bộ, còn có hành lang bằng gỗ hiếm, trang trí cổ điển phóng khoáng, không có vẻ quá xa hoa.
Nữ quỷ mặc trên người bộ trường sam màu trắng, không còn là chiếc váy dài màu tím đậm lần trước nhìn thấy, mái tóc dài buông xõa sau lưng, cô ta ngồi đối diện Vưu Minh, chân mày khẽ nhíu, ôn nhu như xuân thủy, lại mang theo chút ưu sầu của gió thu.
Là nữ quỷ có vẻ đẹp cổ xưa.
Cho dù lúc này cô ta đang là tù nhân, cũng không có vẻ chật vật.
Tựa như cô ta là khách, muốn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi mà thôi.
“Nếu cô có thể mê hoặc tâm trí người, sao lại không thật sự hại người?” Vưu Minh lấy làm lạ hỏi.
Vưu Minh không nghĩ ra, nếu cô ta đã có năng lực kia, sao lại chưa từng có người chết trên tay cô ta?
Sau khi đến cõi âm, đoán chừng nữ quỷ cũng đã bị quỷ khác giáo dục, không dám vòng vo, vẻ mặt sầu khổ nói: “Vì bọn họ có muốn chết đâu.
”
Trong giọng nói của cô ta còn mang theo phiền muộn, cô ta cảm thấy chết là việc tốt, không hiểu những người kia vì sao đến thời khắc cuối cùng lại lựa chọn sống tiếp.
Cũng may nữ quỷ hỏi gì đáp nấy, Vưu Minh nhanh chóng hỏi ra cuộc đời cô ta.
Không tính là sóng gió chập chùng, nhưng nghe xong quả thật cũng làm người thổn thức.
.
Khi đó nữ quỷ sinh ra trong gia đình nghèo khó, quốc gia cũng nghèo, trừ đi làm kiếm được bữa cơm bên ngoài, thì ai cũng phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Khi đó nữ quỷ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ở trong thôn đã được xem là phi thường xinh đẹp, cô ta không có cha mẹ, được dì nuôi nấng từ nhỏ.
Thời điểm thiếu lương thực nhất, mỗi ngày chú dì chỉ cho cô ta chút cơm ăn, nhưng lại muốn cô ta làm nhiều việc.
Vì chú dì chỉ có một đứa con trai độc nhất, không nỡ để con trai chịu khổ cùng, nên có suy tính đợi sau khi con trai lớn lên sẽ để nó lết hôn với nữ quỷ.
Vì như vậy sẽ không cần bỏ tiền cưới vợ cho nó, còn có người làm việc, sinh con, tính ra là một khỏan buôn bán có lời.
Nào nghĩ tới bọn họ là họ hàng gần chưa qua ba đời, nhưng trong cái thôn nhỏ bế tắc cũng chẳng ai quản cái này.
Bọn họ cũng chưa từng đi học, không biết chỗ xấu khi họ hàng gần kết hôn với nhau.
Một lần làm việc, nữ quỷ bị một tên lưu manh trong thôn kéo vào trong rừng cây.
Cô ta quần áo tóc tai không chỉnh tề đi về nhà, trên cổ còn có dấu tay.
Chú dì nhìn cô ta như nhìn thứ gì bẩn thỉu, sau khi hỏi là ai làm, liền đi tìm tên lưu manh kia.
Lúc đó nữ quỷ còn nghĩ chú dì là muốn làm chủ cho cô ta, cô ta còn cảm kích không thôi, còn nguyện ý làm trâu làm ngựa cho họ cả đời.
Kết quả chú dì tìm đến tên lưu manh kia ầm ĩ một trận, cuối cùng nhà tên lưu manh đồng ý trả lương thực đền bù, mới xem như xong chuyện.
Nhưng ầm ĩ một trận như vậy, tất cả người trong thôn đều biết nữ quỷ đã bị làm nhục.
Trong thôn vốn chẳng có mấy người.
Tên lưu manh kia lại như chó nhìn thấy xương, đối xử với cô ta như súc vật.
Nhớ lúc đó, nhà tên lưu manh kia đến gõ cửa nhà chú dì cô ta đưa lương thực, sau đó đưa cô ta đi.
Cô ta la hét giãy dũa, liều mạng vung tay vung chân, nhưng chú dì chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn.
Ngay cả em họ được cô ta mang theo bên mình từ nhỏ, cũng ở bên cạnh nói cô ta là kỹ nữ.
Lương thực nhà tên lưu manh đưa thậm chí còn không đủ cho một đứa bé ăn một bữa no, ây vậy mà có thể biến cô ta thành hàng hóa để đổi lấy.
Người trong thôn dù là trẻ tuổi hay lão già bốn, năm mươi tuổi cũng đều đi tìm cô ta.
Tên lưu manh kia sỉ nhục cô ta, nói cô ta chỉ biết giờ vờ giả vịt, bây giờ khác gì con chó cái.
Khi đó nữ quỷ vẫn muốn tiếp tục sống.
Cô ta muốn đọc sách, trước đây có một thư sinh già trong thôn từng nói, đọc sách có thể thay đổi vận mệnh.
Đến khi tiên sinh già kia mang lương thực đến đổi lấy cô ta, cô ta rốt cuộc tuyệt vọng.
Cô ta không dám giết người, chỉ dám tự sát.
Cô ta uống thuốc chuột.
Sau khi thuốc chuột trôi xuống bụng, nỗi đau xé rách tim gan kéo tới, bọt mép sùi ra, toàn thân cô ta co giật, mắt trợn to.
Rất nhanh, cô ta đã được giải thoát, chết rồi sẽ không còn ai xem cô ta như hàng hóa, sẽ không còn ai có thể sỉ nhục cô ta, tử vọng là việc tốt đẹp biết bao, cô ta chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như vậy.
Có thể tự do phiêu đãng trong trời đất, muốn đi nơi nào thì đi, đến khi xã hội ổn định, có thể đi học, cô ta có thể bay vào trong lớp học, có thể cùng bọn nhỏ học hành.
Có thể thấy được trăm sắc thái của thể gian.
Cô ta thực sự thấy tử vong là việc tốt, làm quỷ cũng là chuyện tốt.
Cho nên cô ta mới muốn giúp nhiều người thoát khỏi khổ ải hơn.
Nữ quỷ thở dài: “Vậy mà đến giây phút cuối, bọn họ đều bỏ qua việc tốt này.
”
Trong đời cô ta không có thứ gì tốt đẹp, có lẽ từng có, nhưng thời điểm lão tiên sinh bước vào cánh cửa nhà chú dì, thứ tốt đẹp nhỏ bé không đáng kể này cũng đã bị đánh nát, vì thế cô ta cảm thấy những ai có nỗi khổ đều đau đớn như cô ta.
“Không muốn đi đầu thai sao?” Vưu Minh nhìn nữ quỷ, thả chậm ngữ khí.
Nữ quỷ lắc đầu: “Ai biết sẽ đầu thai thành cái dạng gì chứ?”
Nếu lại đầu thai thành một kiếp như trước, vậy cần gì chịu tội thêm lần nữa.
Giang Dư An: “Vậy ở lại cõi âm đi.
”
Nữ quỷ ngẩng đầu nhìn Giang Dư An, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.
”
Tuy không thể trở về nhân gian, nhưng cõi âm cũng tốt, chỉ cần không phải đi đầu thai, thì ở đâu cũng tốt.
“Hai tòa khách sạn khác cũng là do cô làm sao?” Vưu Minh hỏi.
Nữ quỷ gật đầu: “Tôi phân chia thời gian.
”
Mười hai giờ đêm cô ta đến một nơi, hai giờ sáng đến một nơi khác, đến ba giờ sáng lại đến nơi khác nữa.
Thời gian còn lại cô ta chỉ phiêu đãng khắp nơi.
Vưu Minh hỏi lại: “Đám quỷ đầu kia thì sao?”
Nữ quỷ một năm một mười kể lại rõ ràng, đám đầu quỷ kia là đồng bọn cũng du đãng, sau khi chúng hồn phi phách tán, cô ta dùng chút tàn niệm cuối cùng của chúng để chúng dùng hình dạng đầu quỷ lưu lại bên cạnh.
Những lúc cô ta gặp phải nguy hiểm, chúng luôn bảo vệ cô ta.
“Như vậy rất tốt.
” Nữ quỷ nói: “Cám ơn anh.
”
Cô ta luôn không biết phải làm sao với chúng, bây giờ Vưu Minh thiêu toàn bộ, trái lại là chuyện tốt.
Những đồng bạn đều đã đi rồi, nếu đi, thì nên hoàn toàn đi hết là tốt nhất.
Nữ quỷ đứng lên, đi tới trước mặt Vưu Minh,trước mặt Vưu Minh cô ta thoạt nhìn rất nhỏ bé, nữ quỷ nhỏ giọng nói: “Mời anh đưa tay ra.
”
Vưu Minh có chút khó giải thích đưa tay ra, xòe bàn tay.
Nữ quỷ đặt thứ gì đó lên bàn tay Vưu Minh, là một hạt châu màu đỏ, có chút giống trân châu, nhưng màu sắc không giống, nhìn không ra được làm từ chất liệu gì.
“Đây là vật tôi ngẫu nhiên có được.
” Nữ quỷ cười, cô ta chưa từng cười, nụ cười vừa cứng ngắc vừa âm u: “Tôi cũng không biết nó có tác dụng gì hay không, chỉ là nó rất đẹp, cho anh.
”
Vưu Minh nhìn viên châu màu đỏ trong tay, hạt châu tỏa ra ánh sáng lưu động, không phải kim loại cũng chẳng phải trân châu, nó đẹp hơn nhiều.
Nữ quỷ nhìn Vưu Minh: “Đừng trả lại tôi.
”
“Nó không thuộc về tôi.
” Nữ quỷ lui về sau, xoay người bay đi.
Vưu Minh đứng tại chỗ, đưa hạt châu lên hỏi Giang Dư An: “Đây là gì?”
Giang Dư An liếc mắt nhìn, ngữ khí nhẹ như mây: “Giữ lại chơi đi, đám đầu quỷ kia vì bảo vệ cô ta mới thương tổn em, cô ta dùng thứ này bồi thường cho em.
”
“Anh biết đây là gì không?” Vưu Minh tò mò.
Giang Dư An đưa tay chỉ chỉ môi.
Vưu Minh: “…”
Y như đứa trẻ lớn xác.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vưu Minh vẫn ôm lấy Giang Dư An, hôn lên môi anh.
Môi chạm môi, Vưu Minh nhắm mắt lại.
Đám quỷ canh giữ bốn phía không hẹn mà cùng quay đầu đi.
—— không nghĩ tới lão đại còn có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Lúc tách ra, Vưu Minh còn có thể nghe thấy thanh âm ‘ba’ một tiếng, tiếng nước dính nị khiến Vưu Minh rất ngượng ngùng, ở nhà Vưu Minh chưa bao giờ thẹn thùng, nhưng bây giờ đang ở ngoài, mặc dù không có người, nhưng vẫn có quỷ.
Vưu Minh nhỏ giọng hỏi: “Không có quỷ nhìn thấy chứ?”
Ánh mắt Giang Dư An cực kỳ ôn nhu: “Không có.
”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, sau khi ổn định lại thì tiếp tục truy hỏi: “Rốt cục đây là thứ gì?”
“Đây là cốt châu từng được ngâm trong trì huyết.
” Giang Dư An tự nhiên ôm lấy vai Vưu Minh, hai người đi rảo bước trên hành lang, trong ao trì không có cả, nhưng có hoa sen do pháp thuật tạo ra, phong cảnh như tranh vẽ.
Giang Dư An nói: “Máu trong trì huyết phải là máu của vạn người sống chịu đựng đủ loại tra tấn, lấy xương của bảy người chịu đựng được lâu nhất mài thành hạt châu, ngâm trong hai mươi năm, mới có được một hạt châu như vậy.
”
Vưu Minh nhìn viên hạt châu mỹ lệ trong tay, không ngờ nguồn gốc của nó lại tàn nhẫn tới vậy.
Giang Dư An: “Không được xem là hiếm có, nhưng trái với thiên đạo.
”
Vưu Minh đột nhiên cảm thấy hạt châu có chút nóng bỏng tay.
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Cất đi, nó có thể gọi ra vạn ác quỷ, nhưng số lần có hạn, sau bảy lần sẽ vỡ thành tro bụi.
”
Vưu Minh chau mày.
“Không cần cảm thấy áp lực.
” Giang Dư An nói: “Dùng sớm một lần, thì vạn ác quỷ kia càng được tự do sớm một ngày.
”
Vưu Minh mở to mắt: “Chúng nó bị giam bên trong hạt châu này?”
Giang Dư An gật đầu: “Nếu như không ai dùng, chúng nó sẽ luôn bị nhốt bên trong.
”
Vưu Minh cất hạt châu đi.
“Cũng không nên tùy tiện dùng.
” Giang Dư An dặn dò: “Không tới mức nguy nan, không có ngoại giới kích thích, em không thể gọi chúng ra.
”
Rõ ràng là hạt châu không có trọng lượng bao nhiêu, Vưu Minh lại cảm thấy nó rất nặng.
Đó là trọng lượng của từng mạng người tích tụ lại.
“Ra ngoài thôi.
” Giang Dư An ngẩng đầu nói: “Ở cõi âm lâu không tốt cho thân thể em.
”
Vưu Minh gật đầu, một vòng xoáy màu đen xuất hiện trước mặt Vưu Minh, Vưu Minh nắm tay Giang Dư An bước vào.
Cánh cửa thông dương gian và âm phủ gần như đã bị phong bế, nếu như có thể tùy tiện ra vào, vậy đám quỷ hồn đã chiếm dương gian từ