Edit: Hestia
"Em..." Triệu An nhìn Diêu Tích do dự mở miệng.
"Tôi ra ngoài rót nước!" Triệu An chưa kịp nói, Diêu Tích đã lên tiếng trước một bước.
"Ừm, vậy em, đi rót nước trước đi." Triệu An bị lời của Diêu Tích ngăn lại, đành tránh qua một bên, để Diêu Tích đi qua.
Diêu Tích nhanh chóng chạy tới, cầm ấm nước đi vào bếp, trốn trong bếp, không để ý đến ánh mắt của Triệu An, trái tim đang siết chặt của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vặn vòi rót một ấm nước, đặt lên bếp đun sôi.
Kỳ lạ, đã hơn 12 giờ rồi, sao Triệu An vẫn chưa ngủ? Với cả, hắn đứng trước cửa phòng mình để làm gì? Chẳng lẽ nhìn cậu ngứa mắt, nên muốn cạy cửa đánh cậu?
Không đúng, Triệu An là giáo viên, bình thường rất hay để ý mấy phép xã giao cơ bản, kiếm chuyện ẩu đả, sao có thể! Nếu không muốn đánh cậu, vậy thì là muốn dạy dỗ cậu? Cậu nói rõ ràng hết mọi chuyện như vậy, sao hắn lại không dạy dỗ nữa, chẳng lẽ còn muốn bị hắn mắng một lần? Dù sao đi nữa, cậu tuyệt đối sẽ không bị khuất phục!
Nhưng nếu Triệu An cũng cố chấp không chịu từ bỏ thì làm sao đây, có cần đuổi hắn ra khỏi nhà không? Làm như vậy, hình như không ổn lắm?
o(≥口≤)o aaa...! Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây!
"Đang nghĩ gì vậy, lại ngẩn người nữa, nước sôi sắp cạn rồi!" Một tiếng quát chói tai vang lên từ bên cạnh, Diêu Tích bị làm sợ giật mình một cái, vô thức vươn tay tắt bếp.
Quay đầu nhìn sang, phát hiện Triệu An không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng bếp, bất đắc dĩ nhìn mình.
"Lúc đun nước lại phát ngốc cái gì, không biết nước cạn sẽ rất nguy hiểm à?" Triệu An bước tới, bất mãn trừng cậu một cái, lấy hai cái giẻ lau ở một bên bếp, cầm ấm nước lên, cẩn thận bưng ấm ra khỏi bếp.
"Còn đứng đó làm gì, đi, lấy ly ra, tôi rót nước cho em." Triệu An bước tới cửa, thấy Diêu Tích vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, không khỏi kêu lớn tiếng, lúc này Diêu Tích mới giật mình tỉnh lại, cầm lấy ly nước lầm bầm đi theo.
Triệu An đi đến phòng khách, đặt ấm nước lên đệm trên bàn trà, xoay người cầm lấy cốc từ tay Diêu Tích, đặt lên bàn trà, nhấc ấm lên rót đầy một ly.
"Cái kia, cảm ơn." Diêu Tích thì thào.
"Tôi có suy nghĩ một chút về chuyện em nói." Triệu An vừa rót nước vừa nói.
"Hả?" Diêu Tích mất một lúc mới nhận ra Triệu An đang đề cập tới chuyện lúc trước cậu nói không thể đi học.
"Tôi trằn trọc rất lâu, vẫn cảm thấy ở cái tuổi này em không thể không đi học được, nếu thật sự không quen, chúng ta có thể học từ từ, còn chuyện không thể tiếp thu kiến thức, hừm, kiến thức cấp 3 tôi còn nhớ một chút, tôi có thể dành thời gian ở nhà dạy bù cho em.
Khi nào em thích ứng được thì đến trường học." Triệu An chậm rãi nói ra ý kiến của mình.
"Anh Triệu, anh đừng như vậy." Nhìn Triệu An như này làm Diêu Tích vô cùng xấu hổ, nói thế nào đi nữa, đối phương rốt cuộc chỉ muốn tốt cho cậu, chẳng qua là do chính mình thực sự không có phúc khí nhận lòng tốt này mà thôi, "Bất kể anh nói gì, tôi cũng không thể học vào được."
"Em chưa thử, làm sao biết nó có hiệu quả hay không?" Triệu An hiển nhiên bất mãn với lí do thoái thác của Diêu Tích.
"Muốn thử thì thử, dù sao tôi cũng không đi học, nếu như anh thật sự có thể