Edit: SamLeo-kun
Ngại vì phong độ, Lộ Tu cuối cùng vẫn không vứt Ôn Tiểu Ngôn xuống đất, y nghiêm túc nhìn chằm chằm Ôn Ngôn, cái mặt nho nhỏ cái tay be bé cái miệng xíu xiu cái mũi ti tí, cái gì cũng bé tí, mái tóc quả dưa cùng khuôn mặt tròn tròn, thật sự vô cùng đáng yêu, bao năm cuồng công việc lang bạt thương trường bỗng có xung động muốn kết hôn xây dựng gia đình sinh con.
Hình như lần đầu tiên gặp mặt nên tặng quà ra mắt gì gì đó nga? Lộ Tu nghiêm mặt nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi quần ra tờ giấy, lại lấy bút ký tên vắt trên túi áo xuống, xoẹt xoẹt xoẹt viết mấy hàng chữ.
Quà ra mắt đã định! Lộ Tu vừa lòng đặt tời giấy vào túi áo nhóc con.
Ôn Ngôn không hiểu nhìn "Ông nội" đặt đồ vật vào túi mình, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Lộ Tu.
Lộ Tu bày ra nụ cười hồ ly, "Nhóc con, đói bụng chưa?"
Vẻ mặt Ôn Ngôn hơi bối rối, do dự chốc lát vẫn nói, "không đói ạ....!đợi baba cùng ăn."
"Ô, nhóc con còn biết đau lòng nữa a, không sao baba con có người mua cơm rồi.
Bác dẫn con đi ăn đồ ngon nha." Ngay sau đó lại nghiêm mặt dạy dỗ, "baba con không dạy con nhận biết người khác, không sao bác dạy con, kêu bác ba nuôi."
Ôn Ngôn nắm chặt vạt áo không lên tiếng.
Lộ Tu ghẹo, "làm con trai bác có gì không tốt hả? bác mua đồ chơi cho con, cho con ngồi máy bay riêng được không, chúng ta bay lên trời chơi!"
"Nhưng mà, baba con là Lộ, Lộ Tề." đứa nhỏ còn chưa quen thuộc tên, lại đọc thêm một lần, "Lộ Tề." Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Lộ Tu bị đánh bại, được, còn là người hầu nhỏ trung thành.
Nhìn nhìn sắc trời tối dần, Lộ Tu chào cô bé thoạt nhìn là trợ lý bên cạnh, ôm Ôn Ngôn đi ăn.
Đoàn phim của Lộ Tề đang ở một thành điện ảnh xem như là khá lớn trong nước hiện nay, rất nhiều đoàn phim cũng quay ở đây, đi đi lại lại gần như đều là những gương mặt quen thuộc trên TV.
Vì thế nên phát triển rất nhiều cửa hàng, chỉ cung cấp bữa ăn khuya cho đoàn phim thôi cũng là một khoản thu nhập lớn.
Nhưng mấy cửa hàng nhỏ này không lọt được vào mắt Ôn đại thiếu đã ăn sơn hào hải vị từ nhỏ đến lớn, huống chi bản thân y chính là tổng tài của tập đoàn chuyên về ăn uống lớn như thế, nhìn một chuỗi bảng hiệu quán ăn ven đường lấp lánh trước mặt, Lộ Tu nhíu mày.
Ôn Ngôn vẫn luôn thành thục ở trước mặt người ngoài, nó được Lộ Tu bế cứ ngoan ngoan nằm yên, thấy Lộ Tu cứ đi tới tới lui lui mà không bước vào tiệm nào cũng im lặng chỉ là một mực len lén ôm bụng, hình như hơi đói, QAQ
Lộ Tu chọn tới chọn lui cuối cùng cũng cảm thấy hết sức không vừa ý, y quyết định để đứa nhỏ chọn, nhìn nắm nhỏ vẫn an tĩnh trong lòng, thầm khen thật hiểu chuyện, ôn nhu nói, "Con chọn cái nào con muốn ăn, ba nuôi dẫn con đi, ăn gì cũng được không thiếu tiền." câu cuối mới học được trên TV, rất có cảm giác tổng tài bá đạo.
Ôn Ngôn nhìn nhìn xung quanh, tay chỉ vào bảng hiệu ông già tóc trắng, giọng nói có phần chờ mong, "Có thể ăn cái đó không ạ..." lúc ở tiểu khu rất nhiều đứa nhỏ đều ăn cái này, đặc biệt là anh họ thích ức hiếp nó.
Mỗi lần ăn xong về đều khoe khoang với nó mấy tiếng đồng hồ, còn thật nhiều lần cố ý mang về ăn ngay trước mặt nó, nó nhớ gà rán rất thơm lần nào cũng làm nó chảy nước miếng.
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Lộ Tu ngẩng đầu nhìn nơi Ôn Ngôn chỉ, phát hiện là KFC, y nhíu nhíu mày nghĩ thầm dù sao ở đây cũng vệ sinh hơn quán ven đường, huống chi đứa nhỏ muốn ăn vì thế dẫn đứa nhỏ vào cái nơi mà y chưa từng đi.
Lộ Tu một thân âu phục đặt may cao cấp bước vào nơi gần như là địa điểm tụ tập của học sinh hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Cộng thêm đứa nhỏ đáng yêu trên tay khiến cho ánh mắt rất nhiều nữ sinh đang ngồi ăn bắt đầu bắn tim.
Lộ Tu tìm chỗ ngồi vắng khuất, đợi một hồi hơi bất mãn, tại sao tốc độ của nhân viên phục vụ ở nơi rách nát này chậm vậy, vẫn chưa có ai đến ghi món.
Ôn Ngôn hiểu chuyện nhìn ngó xung quanh phát hiện mọi người đều xếp hàng đợi ở một chỗ cho nên kéo kéo cổ áo Lộ Tu, do dự nên kêu cái gì một hồi, phút chốc nói, "Ba nuôi, hình như phải đến chỗ đó gọi món a."
Lộ Tu bị tiếng "Ba nuôi" làm cho tâm hoa nộ phóng sau đó mới nhớ tới tình hình hiện tại, hơi lúng túng nói, "nếu không con ở đây đợi, ba đi qua bên kia mua thức ăn được không?"
"Ngô, nếu không con đi cùng ba hén...!ba hẳn là không biết ăn gì..." Ba nuôi xem ra hơi ngốc, vẫn nên đi cùng tốt hơn, suy nghĩ nội tâm của bạn nhỏ Ôn Ngôn bảy tuổi.
"Cũng được." nói xong dắt tay nhóc qua mua thức ăn.
Một lớn một nhỏ vui vẻ ăn gà rán ở KFC mà nói tới bên Lộ Tề, hôm nay họ chụp ảnh tạo hình gặp phải phiền phức.
Không phải vấn đề diễn viên cũng không phải vì camera mà vì lúc họ chụp được một nửa bỗng một thằng khờ khôi ngô cao lớn không biết từ đâu chui vào ôm chặt Hồ Thất Thất kêu bà xã, chỉ như vậy cũng thôi đi...!thế mà tên này khí lực vô cùng lớn, đoàn phim họ gần 10 thanh niên kéo cũng kéo không ra.
Hồ Thất Thất vẻ mặt lúng túng không ngừng xin lỗi mọi người.
Các nữ diễn viên bên cạnh thì thào bàn tán, "sớm đã nghe nói cậu ta bị bao dưỡng không ngờ đúng là thật nha.
Nhưng kim chủ của cậu ta có vẻ có hơi thiểu năng trí tuệ, cảm giác đầu có chút vấn đề nha."
"Đúng đó đúng đó, bình thường ở đoàn phim kiêu như vậy còn không phải bán mông sao."
Lộ Tề lặng lẽ nghe mọi người bàn tán, trong lòng lại nôn nóng, chuyện gì thế này a! Cậu thấy kéo không được tên ngốc, liền vẫy vẫy Hồ Thất Thất đi đến một chỗ không người.
Hồ Thất Thất đỏ mặt đi theo, tên ngốc nhoài trên người cậu ta.
Lộ Tề mang bộ dáng lão đại đoàn phim, "Tôi hỏi cậu, chuyện này là sao hả?"
Hồ Thất Thất im lặng.
Lộ Tề thật sự có chút không nỡ đổi người, dù sao Hồ Thất Thất cũng là người phù hợp với nam chính bộ