Edit: SamLeo-kun
Giọng nói trẻ con này tràn đầy bá đạo nhưng lại mang theo chút non nớt thu hút sự chú ý của mấy người trong văn phòng.
Đương nhiên, không kể cô Lâm, lúc này mặt cô ta đã đen như than rồi.
Ôn Nhiên nhíu nhíu mày, nói, "đây chính là học sinh mà trường các người dạy dỗ đó hả?"
Cô Lâm một thân mồ hôi lạnh hoàn toàn không còn bộ dạng hoa si phát ngốc khi gặp được mỹ nam tử ban nãy nữa, cô giả vờ điềm tĩnh nói, "khụ khụ, trường hợp này hơi đặc biệt.
gia đình thằng bé khá kỳ lạ, cũng không phải hoàn toàn là do trường học chúng tôi, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.
đây là con trai của một đại cổ đông trong trường."
Ôn Nhiên là người thế nào a, chớp mắt anh đã nghe hiểu ý của cô Lâm.
Khoảng thời gian này đi lại trong gió mưa, kiểu người gì mà chưa gặp, chút ngụ ý này còn nghe không hiểu anh cũng không cần lăn lộn thương trường nữa.
Vì thế anh cũng không tiếp tục tranh cãi, trường học này cơ bản về học sinh hay nếp sống anh vẫn rất vừa ý, dù sao thì không bao lâu nữa có lẽ anh sẽ cuỗm Lộ Tề và Ôn Ngôn về Mỹ, bánh bao nhỏ cũng học ở đây không lâu lắm cứ cho con trai thể nghiệm một chút bầu không khí trường học Trung quốc.
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Tiếng huyên náo bên ngoài một lần nữa phá vỡ yên lặng trong văn phòng.
Không ngờ thằng nhóc Phục Hạo Thiên này to gan như vậy, cư nhiên trực tiếp đánh người trước cửa văn phòng.
Hơn nữa nhóc từ nhỏ đã được gia đình đưa đi căn cứ cũng từng học một vài kỹ thuật đấu vật từ nhân sĩ đấu vật chuyên nghiệp, dẫn đến nhóc đánh nhau rất có chiêu thức không cần dùng nhiều lực cực kỳ biết dùng kỹ thuật.
Mấy cô giáo ngồi trong phòng lúc đó vội vàng chạy ra can ngăn, nhưng mà ngoài ý muốn chính là mấy cô cũng không kéo được Phục Hạo Thiên ra.
Ôn Nhiên cau mày liếc mắt thấy Ôn Ngôn bên cạnh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, quyết định không thể để đứa nhỏ xem mấy chuyện như vậy, lỡ như học xấu thì sao.
Anh bước nhanh ra ngoài, một tay đã kéo hai đứa nhỏ ra, chính xác mà nói là một đứa đánh một đứa, đứa một không có chiêu thức gì hoàn toàn bị đè đánh.
"Nhỏ như vậy đã đánh nhau, ỷ vào bản thân từng học mấy chiêu khắp nơi ức hiếp bạn học, có gia giáo không hả? cha mẹ cháu chưa từng dạy cháu lễ nghi căn bản nhất sao." Ôn Nhiên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén quét qua đứa nhỏ ban nãy còn làm xằng làm bậy.
Bạn nhỏ Phục Hạo Thiên này cực kỳ thú vị, dù bị Ôn Nhiên một tay giữ chặt không động được nhưng vẫn cứ hết sức có khí thế, "ai kêu nó mách lẻo.
Con đánh nó tự nhiên có lý do của mình."
Cô Lâm tức, "bạn Phục Hạo Thiên, người ta cũng không làm sai a.
em đánh bạn ấy, bạn ấy chạy đi mách giáo viên là cách làm đúng đắn.
Bình thường giáo viên không phải luôn dạy các em, bạn học với nhau phải đoàn kết hữu ái sao."
"nhưng nó nói con là dã chủng, con cũng không thể đánh nó sao?" sắc mặt Phục Hạo Thiên u ám, trong đôi mắt vô ý hiện lên một tia uất ức.
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Mấy người đang bận rộn giải quyết sự tình cũng không chú ý đến sự biến đổi tâm tình của Phục Hạo Thiên nhưng bạn nhỏ Ôn Ngôn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm xem tình hình bên này lại chú ý đến.
Nhóc bước nhỏ chạy tới chỗ đại ma vương.
Cô Lâm bên đây đang xấu hổ lắm, mỗi ngày Phục Hạo Thiên đều được tài xế nhà mình đưa đón, cộng thêm con người nhóc đặc biệt kiêu ngạo, rất nhiều bạn nhỏ trong lớp đều nhìn nhóc không vừa mắt, cho nên mới gọi nhóc là dã chủng.
Cô vốn cho rằng là lỗi của Phục Hạo Thiên, nghĩ nghĩ chỉ dạy dỗ nhóc một trẩn là xong rồi, không ngờ sau đó mới phát hiện chuyện căn bản không thể hoàn toàn trách Phục Hạo Thiên.
Nhóc mặc dù ngang ngược thích đánh nhau nhưng quả thực là kiểu người không trêu chọc nhóc thì nhóc sẽ không chủ động đánh người.
Ngược lại Ôn Nhiên chú ý đến động tác nhỏ của con trai mình chẳng qua có anh ở đây bạn nhỏ này cũng không ức hiếp được Ôn Ngôn nên không hề ngăn cản, anh cũng muốn xem xem con trai nhà mình muốn làm gì.
Bạn nhỏ Ôn Ngôn muốn làm gì nhỉ? Bé chỉ nghe thấy câu kia, "bọn chúng mắng con là dã chủng." bỗng nhiên liền cảm động lây.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn bé cũng bị mắng như vậy cho nên bé hiểu cảm giác này, cảm giác không có cha mẹ yêu thương còn phải bị những bạn nhỏ khác ăn hiếp.
Bạn