Giờ Hợi (9-11h tối) buông xuống.
Vân Thâm Bất Tri Xứ lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Môn nhân của Lam Thị, ngoại trừ đệ tử tuần tra, cơ bản đều về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Lam Vong Cơ quay về Cô Tô đã được ba ngày.
Nhưng hắn một lần cũng chưa đến Ôn Uyển.
Hắn không biết chính mình đang e ngại cái gì.
Một bên không hiểu sao tâm động đối với thê tử.
Một bên lại nhớ kỹ Ngụy Anh.
Quả tim như bị xé thành hai nửa.
Muốn tới gần, rồi lại muốn kháng cự.
Lam Vong Cơ đứng yên thật lâu sau cửa sổ Tĩnh Thất.
Ôn Uyển không có động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy ánh đèn dầu.
Có lẽ nàng đã nghỉ ngơi.
Lam Vong Cơ thở dài, xoay người đi suối nước lạnh tu luyện.
Nước trong suối lạnh vô cùng, nhưng cũng không lạnh hơn trong lòng hắn.
Cả người Lam Vong Cơ chìm dưới nước, không hít không thở, cũng không ngừng nhớ nhung, đau đớn.
Nín thở cho tới khi lồng ngực muốn nổ tung, Lam Vong Cơ mới trồi đầu lên mặt nước.
Một trận tiếng sáo loáng thoáng truyền tới.
Giai điệu quen thuộc làm cho Lam Vong Cơ chấn động.
Cả người hắn kịch liệt run rẩy.
Không kịp buộc phát quan lên tóc, lung tung khoác áo lên người, Lam Vong Cơ xông ra ngoài.
Tiếng sáo chưa dừng.
Lam Vong Cơ hoàn toàn quên mất gia quy cấm đi nhanh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, liều mạng đuổi theo tiếng sáo.
Chạy theo tiếng sáo truyền đến từ bên kia Tĩnh Thất, xuyên qua Tĩnh Thất, bước vào rừng trúc, đi theo chỉ dẫn mãi cho đến Ôn Uyển.
Cửa viện Ôn Uyển hé ra một nữa.
Ân Hoàn mặc áo vải trắng, khoác ngoại bào, đang ngồi trên xích đu trong sân.
Đôi mắt nhắm hờ, say mê thổi sáo.
Khóe mắt của nàng còn ửng đỏ chưa tan.
Khuôn mặt anh tuấn bọc trong ánh trăng, sáng sủa, rực rỡ, dần dần dung hợp với khuôn mặt của Ngụy Anh trong trí nhớ.
Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn người trước mắt này.
Trong lòng không ngừng nhớ kỹ tên thê tử, trong phút chốc mở to hai mắt.
Ân Hoàn.
Ân Hoàn.
Anh Toàn! Anh Toàn! Di Linh! Di Lăng! Di Lăng Anh Toàn! (*)
(*: cái tên giả Ân Hoàn là 殷缳, pinyin là yinhuan.
Tên của Ngụy Anh là 婴 (ying), kết hợp với chữ toàn / còn/ hoàn 还 pinyin hai.
Cách đọc gần như y hệt.
Tên của Ân Hoàn trùng âm với chữ Anh Còn, Anh Toàn, Anh Hoàn.
Tức là Ngụy Anh vẫn còn.
Còn Tự của Ân Hoàn là Di Linh, đọc một trăm phần trăm như Di Lăng trong tiếng Trung.
Cho nên cái tên giả này cả danh và tự thật ra là "Di Lăng Ngụy Anh Còn.")
Lam Vong Cơ hoảng hốt nhớ rõ trong rừng đào, bản thân nghe được có người gọi hắn Lam Trạm, nói y là Ngụy Anh.
Cho nên chính hắn ngay từ đâu chưa bao giờ nhận sai người!
Y vẫn đang nói rõ: Anh còn! Nhưng mà không có ai nghĩ đến Ân Hoàn chính là Ngụy Anh.
Lam Vong Cơ rốt cuộc nhịn không được, xông vào viện ôm người vào lồng ngực.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị cắt ngang, cương người trong chớp mắt, tức khắc sa vào trầm tĩnh.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.
Qua một hồi lâu, Lam Vong Cơ rốt cuộc tỉnh táo.
Người trong lòng không động chút nào.
Sắc mặt hắn trở nên kích động.
Ánh mắt có chút nản lòng, không tha mà buông hai tay.
Mà Ngụy Vô Tiện tại lúc này lại vươn tay ôm chặt eo Lam Vong Cơ.
Y vùi vào lòng Lam Vong Cơ, giọng rầu rĩ nói:
"Lam Trạm, ta hỏi ngươi.
Vì sao trong động Huyền Vũ ngươi nói ta thật đáng ghét? Ta thích ngươi như vậy, cả ngày trêu chọc ngươi.
Nhưng mà ta đến chết còn nhớ rõ ngươi nói ta thật đáng ghét."
Tiếng Lam Vong Cơ trả lời có chút nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, Ngụy Anh! Thực xin lỗi! Ta chưa bao giờ chán ghét ngươi.
Ta tâm duyệt ngươi!"
"Lam Trạm, ta từ Bất Dạ Thiên rời đi liền mất đi thần trí, cho nên ta không nghe ngươi nói gì.
Ta nói cút, cũng không phải nói ngươi.
Một đám tai họa một mực ầm ĩ tranh cãi bên tai ta.
Cái gì ta cũng nghe không ra.
Lam Trạm, ta cũng tâm duyệt ngươi! Lúc ở trong rừng đào, ta đã biết!" Ngẩng đầu, hôn một cái lên mặt Lam Vong Cơ: "Bởi vì là ngươi.
Chỉ có thể là ngươi."
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nghi ngờ hắn đang nằm mơ, lặng lẽ găm móng vào trong lòng bàn tay, cầu cảm giác đau đớn nói cho hắn đây là sự thật.
"Lam Trạm? Lan Trạm? Hoàn hồn!" Ngụy Vô Tiện rút tay quơ quơ trước mắt Lam Vong Cơ.
Trong mắt Lam Vong Cơ toát ra tinh quang nóng cháy người.
Hắn bắt lấy cái tay đang quấy nhiễu tầm mắt hắn kia, cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép hờ kia.
Ánh trăng dịu dàng rót xuống.
Hình bóng hai người quấn vào một chỗ.
Mùi hương ngọt ngào tràn trong không khí.
Qua một lúc thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện thoáng nhìn một chúng linh tỷ tỷ chen chen chúc chúc đứng một bên, quang minh chính đại xem kịch sống.
A Thù, Yêu Yêu, Tế Nguyệt, Quan Quan, một đám người ồn ào kêu hôn nữa đi.
Hôn cái nữa nào.
Cái mặt già của Ngụy Vô Tiện đỏ lên, ngượng ngùng đẩy Lam Vong Cơ ra.
"Ngụy Anh?" "Khụ khụ, Lam Trạm, giờ Hợi."
"A!" Lam Vong Cơ có chút tủi thân rụt tay về, không tự giác vân vê mũi chân trên đất.
"Ngụy Anh, ta...!có thể...!không thể...!có thể...!ở lại được không?"
Cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt Ngụy Vô Tiện, còn vội vàng giải thích: "Ta...!ta không có ý khác.
Ta...!ta chỉ là...!muốn thủ ngươi."
"Heh! Hehe!" Ngụy Vô Tiệng cười ra tiếng: "Lam Trạm.
Lam Nhị ca ca, ta chưa có nói cái gì a.
Ngươi là phu quân của ta mà.
Ở lại không phải rất bình thường sao?"
Cảm giác vui sướng nảy