Nhìn thấy Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ biểu hiện thật lãnh đạm: "Huynh trưởng!" Ngụy Vô Tiện ngọ nguậy, muốn xuống dưới đứng chào: "Huynh trưởng!"
Lam Vong Cơ lại ôm chặt lấy, hoàn toàn không có ý thả người xuống.
Trong mắt Lam Hi Thần hiện lên một tia ngạc nhiên: "Em dâu.
Đều là người nhà.
Không cần đa lễ."
Lam Vong Cơ trơ mắt nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, dường như vừa nói, coi như huynh thức thời.
Lam Hi Thần không biết nên khóc hay nên cười.
Trăm triệu không nghĩ tới đệ đệ sẽ hộ thê tới cái dạng như vậy.
"Em dâu gần đây sức khỏe còn ổn? Vong Cơ a, về nhà rồi, ở nhà, bên cạnh em dâu giúp đỡ." Ngụy Vô Tiện vội vàng trả lời: "Đa tạ huynh trưởng quan tâm.
Ta gần đây tốt hơn nhiều."
Y không muốn để cho Lam Hi Thần nói ra chuyện lần trước ra ngoài suýt chút nữa nằm cáng mà về.
Y cũng quên mất đối thoại giữa hai anh em ở suối nước lạnh Ôn Tình kể cho.
Lam Hi Thần sớm đã lộ chuyện.
Lam Vong Cơ liếc qua Ngụy Vô Tiện đang chột dạ, nhíu mày: "Huynh trưởng có việc?" "A, không có chuyện gì quan trọng.
Ta chỉ là đến cám ơn Vong Cơ.
Hương vị vằn thánh không tồi."
Ngụy Vô Tiện nghe thế, hai mắt sáng lên: "Huynh trưởng.
Lam Trạm rất lợi hại phải không? Không nghĩ tới Lam Trạm dáng vẻ đẹp, tu vi cũng cao, nấu cơm còn ngon như vậy." Cái vẻ mặt cùng chung quang vinh kia, thỏa thỏa là đang khoe chồng.
Khóe miệng Lam Hi Thần cong thành nụ cười.
Y thấy tình cảm giữa đệ đệ và em dâu tốt như vậy, lo lắng quẩn quanh trong lòng suốt ba năm qua rốt cuộc tan biến.
Y vẫn sợ Vong Cơ vì yêu mà vây khốn chính mình tới chết.
Bây giờ cuối cùng có thể yên lòng rồi.
Tuy rằng, Vong Cơ thay đổi hết sức đột ngột, nhưng Lam Hi Thần một lòng mong Vong Cơ sống tốt, cũng không nguyện truy tới cùng.
Lúc giữa trưa, Lam Hi Thần mặt dày mày dạn đi Ôn Uyển ăn ké một bữa.
Y có chút ghanh tị với em dâu.
Hơn hai mươi năm làm huynh đệ, Vong Cơ chưa từng chủ động làm đồ gì đó cho y ăn.
Muốn ăn cơm đệ đệ nấu còn phải cọ phúc của em dâu, còn bị đệ đệ ghét bỏ ở chỗ em dâu không thấy.
Lam đát đát (*) khổ trong lòng nhưng Lam đát đát không dám nói.
(*: tiếng Cô Tô, đát đát, lộc cộc: anh trai, ca ca trong tiếng Phổ Thông)
Lam Hi Thần ăn cơm xong, ra cửa.
Ngụy Vô Tiện cũng không phân phó linh tỷ tỷ, nhưng tự nhiên là có linh tỷ tỷ tò mò đi theo Lam Hi Thần ra ngoài chơi.
Tiêu cơm, ngủ trưa, Ngụy Vô Tiện còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo thức dậy, liền trực diện hai mắt Ôn Tình trông mong nhìn y.
Ngụy Vô Tiện giật mình, nhổm dậy, lập tức ôm bụng, nhẹ nhàng dụi dụi.
Lam Vong Cơ ngồi một bên đọc sách, thấy người tỉnh lại, buông sách, đi tới đỡ Ngụy Vô Tiện, để cho y dựa nửa người vào mình: "Đói bụng sao? Muốn uống nước?"
"Ừm.
Lam Trạm, ta muốn uống nước trái cây." "Vậy ngươi chờ, ta rất nhanh sẽ về tới." "Ừm!" Cẩn thận đỡ người tựa vào đầu giường, Lam Vong Cơ vội vàng đi ra ngoài.
"Tình tỷ, có chuyện gì?" "Ngụy Vô Tiện, là A Ninh.
A Ninh vẫn còn.
Có thể là ngươi tối qua thổi sáo.
A Ninh tìm đến đây."
"Ôn Ninh.
Hắn không phải bị nghiền xương thành tro cùng ngươi rồi sao? Đúng rồi.
Ôn Ninh là Quỷ Tướng Quân.
Lão cáo già Kim Quang Thiện làm sao bỏ được.
Ngươi nói mọi chuyện sau tiệc đầy tháng đó phải chăng toàn bộ là một hồi âm mưu, chỉ để bắt lấy Âm Hổ Phù và Quỷ Tướng Quân?"
Ôn Tình quăng ra một ánh mắt khinh bỉ: "Bây giờ mới biết? Ta tưởng ngươi đã sớm suy nghĩ cẩn thận rồi." "Ta chỉ là không nghĩ Kim Quang Thiện sẽ tàn nhẫn như vậy.
Hổ độc không ăn thịt con.
Vì đối phó ta, hắn vậy mà bỏ được con trai trưởng và cháu ruột.
Đúng rồi.
Ôn Ninh ở đâu? Không phải là bị người của Lam Gia phát hiện đi?"
"Ở bên ngoài kết giới sau núi.
Nơi đó có một cái sơn cốc nhỏ.
Hắn trốn kỹ.
Hẳn là từ Lan Lăng một đường đi tới.
Nếu không có kết giới chặn lại, hắn có thể trực tiếp xông tới trước mặt ngươi."
"Tình tỷ, tỷ làm sao phát hiện được Ôn Ninh.
Ngươi còn biết.
Người của Lam Gia cũng chưa phát hiện?"
"Không phải ngươi và Hàm Quang Quân đi dạo sau núi sáng nay đó thôi? Yêu Yêu các nàng đi dạo sau núi gặp được.
Ta đi xem.
A Ninh có chút không đúng.
Dường như không có ý thức.
Còn đợi ngươi đi xem thử."
"A.
Đã biết.
Đợi lát nữa sẽ đi." Lam Vong Cơ mang theo hộp thức ăn bước vào.
Ngoại trừ nước ép nho mới làm, còn có một đĩa cao hoa quế.
Lam Vong Cơ sợ y ngủ dậy đói bụng, vội vàng lấy ra lót bụng cho y.
Ngụy Vô Tiện quả thật đói bụng.
Gần đây y vẫn cảm thấy ngủ không đủ, bụng cũng mau đói.
Hai, ba miếng ăn xong điểm tâm, uống hết nước trái cây, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay: "Đi.
Lam Trạm.
Chúng ta đi sau núi."
Lam Vong Cơ lúc đầu tưởng là Ngụy Vô Tiện ra sau núi tản bộ.
Nhưng Ngụy Vô Tiện có mục tiêu chính xác, nhận chuẩn một hướng mà đi.
Sau đó tới chỗ không có đường đi,