Thẩm Vi hai tay bưng di động, trân ra vẻ mặt hoa si, làm cho cô bạn thân phát tò mò mà dòm qua, rồi vui sướng kêu lên: "Vi Vi, lúc đó ngươi vậy mà còn nhớ quay video nha? Mau mau mau, gửi cho ta một bản!"
"Được nha! Ngươi lấy ảnh chụp luôn không?"
"Ngươi còn chụp được luôn? Hình có bị mờ không?"
"Đương nhiên là không mờ nha.
Ngươi coi kỹ thuật chụp ảnh lén soái ca của ta vào đâu? Yên tâm, yên tâm nha!" Thẩm Vi mở album, ngón tay xẹt qua xẹt lại trên màn hình.
Một đống hình chụp đủ kiểu biểu hiện mỹ nhan thịnh thế liền nhảy lên trên giao diện điện thoại.
"Oa!! Hình này đẹp! Hình này cũng soái quá đi! Hình này cũng tuyệt cú mèo! Mau, mau mau, gửi cho ta!" Tiêu Tiêu cố nén thèm muốn liếm màn hình, liều mạng thúc giục bạn thân giao ra của trời cho trong điện thoại.
Hai người ầm ĩ một hồi, làm cho mấy bạn nhỏ khác nghe thấy, chạy lại xem.
"Vi Vi, ngươi chụp được người ta a? Chụp khi nào? Lúc hắn bắn cung có chụp được không?" Một đám nhỏ đã bị tài bắn cung của hắn làm thành đồng bào rải phấn.
"Vi Vi chụp đẹp quá! Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! Gửi cho ta một bản đi mà!" À, cái đứa con gái này chỉ có cái mặt là được thôi.
Thẩm Vi đắc ý cười, cảm thấy bản thân vẫn là cơ trí nhất nhóm.
"Ta đăng lên diễn đàn.
Các ngươi tự đi download đi!"
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp không chờ nổi của đám kia, Thẩm Vi linh cơ động đậy, đem video lẹ làng cắt nối, biên tập lại một chút, thêm phần nhạc nền nóng bỏng phù hợp, rồi đăng lên tài khoản Weibo của mình.
Đừng có coi nàng chỉ là đứa con gái học năm hai.
Ở trong thế giới ảo, nàng chính là influencer có số lượng người theo dõi đếm vào hàng chục vạn.
Lại đem video đã qua chỉnh sửa đăng lên tường nhà mình.
Các fan tò mò, vừa mở ra đã không khỏi kinh diễm.
Một đám like like, share share.
Còn ở trong phần bình luận thì hết người này đến người kia điên cuồng tra vấn thân phận người trong video.
Hôm đó, Thẩm Vi cả đêm không ngủ nổi, trơ mắt nhìn số lượng like và phát tán của video bay lên với tốc độ tên lửa.
Mười mấy giờ sau, liền được quảng đại quần chúng nhân dân hỗ trợ bưng lên thẳng hot search.
...
Ngụy Vô Tiện cùng Kiều Tinh đang ngồi ăn sáng.
Ký hợp đồng xong Kiều Tinh liền như sấm rền gió cuốn, an bài bố trí một bạn trợ lý săn sóc sinh hoạt hàng ngày và mấy việc vặt của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy nhẹ cả người.
Hắn sống một mình, cũng không tệ.
Nhưng nhiều chuyện kỳ thực chưa nhuần nhuyễn.
Tỷ như ăn uống.
Mấy ngày trước hắn còn nhờ vào tích cốc, rất nhiều khi cũng quên phải nên ngày một muỗng cơm.
Lâu lâu mới nhớ ra phải đi tìm nhà hàng.
Hiện tại, những việc này hắn không phải lo nữa, xem như đã được hưởng tiện nghi của việc ký hợp đồng.
Nhưng mà cũng có mặt không tốt.
Tỷ như, Ngụy Vô Tiện hiện giờ đang bưng vẻ mặt đau khổ, cầm ly sữa nóng ráng uống cạn trong một hơi.
Trong lòng nhịn không được, chửi thầm người của Hành Tinh Xanh đến mấy tuổi mới cai sữa?
Sau khi thành niên, bản thân cao bao nhiêu hắn cũng không rõ.
Tuy rằng kém hơn Xích Phong Tôn to con, nhưng trong mặt bằng chung cũng là thon dài.
Hiện tại chẳng qua là bị co lại một chút, nhưng chắc cũng được gần một mét tám đi! Nhưng Kiều Tinh mặc kệ, cưỡng chế Ngụy Vô Tiện sáng một ly, tối một ly, uống đầy đủ dinh dưỡng.
Ngụy Vô Tiện không giỏi cự tuyệt hảo ý chân thành của người khác, cũng chỉ có thế ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Ngụy Vô Tiện còn đang vùi đầu ăn uống thì di động của Kiều Tinh đặt trên bàn đã reo lên "leng keng keng keng".
Nàng cầm lên, vừa thấy đã giật mình mà buông đũa.
Hay tai gõ di động bạch bạch, sau lại hình như mở cái video gì đó xem, xem xong liền dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn