Chỉ trong mấy ngày mà bọn họ từ đồng nam đồng nữ biến thành tiểu phu phu, tiến triển thế này cũng nhanh quá rồi, Ngụy Vô Tiện nhất thời còn chưa tiếp nhận được: "Chúng ta không phải là..." Nhưng nói đến một nửa hắn lại không nói tiếp nữa, bởi vì hắn cùng Lam Vong Cơ, bây giờ dù là danh hay thực, đều thật sự trở thành phu phu rồi.
Ôn Tình không cảm nhận được sự biến hóa vi diệu này trong tâm lý của hắn, nàng lại quan sát hai người một chút, Ngụy Vô Tiện toàn thân đều nhuốm đầy hương vị của Lam Vong Cơ, giữa hai người tản mát ra một hương vị hài hòa dễ ngửi.
Kỳ thật Ngụy Vô Tiện không hề biết, ở thế giới này, hắn thuộc về ai thì vừa nhìn là biết ngay.
Ôn Tình cũng cảm thấy mình có phần hơi đường đột, vậy nên nhẹ giọng nói: "Ngươi là Ngụy Vô Tiện đúng không? Ta từng nghe Ôn Ninh nhắc qua, vị này hẳn là Lam nhị công tử?"
Nói như vậy, hẳn là trong Thanh Đàm hội ở thế giới này, hắn đã từng tiếp xúc với Ôn Ninh, nhưng không có Ôn thị, có lẽ lý do cùng quá trình không quá giống ở thế giới của hắn.
Ngụy Vô Tiện liền nói: "Hahaha, sao ngươi đoán ra hay vậy?"
Ôn Tình lúc này nhỏ hơn mấy tuổi so với Ôn Tình mà hắn quen, nhưng cái loại cảm giác cường thế của nàng cũng không kém bao nhiêu so với mấy năm sau.
Nàng nói: "Lúc trước, Ngụy công tử Vân Mộng Giang thị phân hóa thành Khôn Trạch, khiến cho Càn Nguyên của các gia Tiên môn tranh nhau cướp đoạt đến sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng thì Nhị công tử Cô Tô Lam thị đánh bại hết địch thủ, giành được chiến thắng, thành công ôm mỹ nhân về nhà.
Đầu đường cuối ngõ lan truyền chuyện của hai người tới điên luôn rồi, tất nhiên ta cũng sẽ biết thôi."
Đây là cái tình tiết cẩu huyết gì đây? Chuyện liên quan đến hai đại gia tộc mà cũng dám viết lung tung như vậy à? Ngụy Vô Tiện thật không nói nên lời, hoàn toàn không chú ý đến Lam Vong Cơ ở một bên, trong nháy mắt đã lặng lẽ nhích người lại gần mình từ khi nào, đứng thẳng người hơn một chút.
Ngụy Vô Tiện cũng lười đi giải thích.
Ở thế giới cũ còn truyền hắn thành đại ác ma không việc xấu nào không làm kia kìa, chút lời đồn nhảm thế này hắn thèm để ý sao? Hắn nói: "Đúng là chúng ta.
Thật không ngờ lại trùng hợp gặp ngươi ở đây như vậy."
Mối quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện và Ôn Tình rất tốt.
Tuy đây là lần đầu gặp nàng ở thế giới bên này, nhưng hắn vẫn đặc biệt cảm thấy thân thiết, thái độ nói chuyện với nàng cũng đặc biệt thân thiết.
Ôn Tình cảm thấy vị Ngụy công tử này quả nhiên đúng như lời Ôn Ninh nói, người là một người tốt, thoải mái dễ gần.
Nàng liền nói: "Hai vị đều là nhân vật lừng lẫy trong Tiên môn, không biết có thể thỉnh phu phu hai người giúp ta một việc, được không?"
Nếu là người khác, nói bọn họ là phu phu, chiếu theo tính cách của Ngụy Vô Tiện thì nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, không muốn nhận lời.
Nhưng đây lại là Ôn Tình.
Ôn Tình, Ôn Ninh từng có ân với Ngụy Vô Tiện.
Khi hắn mang theo Giang Trừng chạy trốn, Ôn Tình đã thu lưu bọn họ.
Sau đó lại giúp hắn chuyện hoán đan, hai tỷ đệ bọn họ lại tuân thủ ước định, thủ khẩu như bình không nói ra việc này, vậy nên Ngụy Vô Tiện mang ơn bọn họ rất nhiều.
Ngụy Vô Tiện chính là người như vậy, tốt với hắn, hắn sẽ nhớ kỹ cả đời, dù là ở thế giới nào.
Hắn nói: "Ôn Tình, ngươi gặp chuyện khó gì, cứ việc nói ra đi.
"
Ôn Tình cũng là một người thẳng thắn, hơn nữa cũng không hiểu vì sao khi nói chuyện với Ngụy Vô Tiện, nàng lại cảm thấy thân thuộc, không hề xa cách.
Vậy nên nàng liền cùng hai người ngồi xuống nói chuyện: "Ngươi có biết nơi này có một gia tộc, nổi danh thích xem mắt cho tiểu bối trong nhà không?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên không biết, Ôn Tình liền giải thích cho hắn hiểu.
Khác với Cô Tô Lam thị chú trọng mệnh định chi nhân, không có thói quen xem mắt, người nhà này từ khi sinh ra đã bắt đầu tìm người làm mai cho con của họ.
Tính tình của người Cô Tô Lam thị, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, không thích mấy chuyện xem mắt, làm mai thế này cũng không có gì lạ.
Nhưng vừa mới sinh ra đã vội vàng tìm người mai mối thì thật kỳ quái quá rồi, cho nên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc này.
Nhớ đến nơi này rất gần với địa giới Cô Tô, Ngụy Vô Tiện liền hỏi Lam Vong Cơ: " Có gia tộc thú vị đến vậy sao? Lam Trạm, ngươi biết chuyện này không?"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Từng nghe qua một chút.
"
"Ngay cả ngươi cũng biết à? Vậy chắc là thật sự rất nổi danh rồi." Ngụy Vô Tiện lại quay sang hỏi Ôn Tình: "Là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào sao? Ngươi biết không? "
Ôn Tình có chút bất ngờ: "Ngươi nói không biết chuyện này, vậy mà lại biết là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"
Ngụy Vô Tiện cười: "Chắc ngươi chưa biết, Lam Trạm cái người này ấy mà, đối với mấy chuyện bát quái nhàm chán không hề có hứng thú nghe đâu, cũng không thèm để ý tới.
Chuyện có thể khiến y ghi nhớ, khẳng định đều có nguyên nhân đặc biệt gì đó.
"
Ôn Tình nhìn hai người họ, thầm nghĩ đôi phu phu này tình cảm thật sự rất tốt.
Việc này nói không chừng bọn họ có thể xử lý được, vậy nên nàng liền tiếp tục nói.
Nơi này có một gia tộc lớn họ Phương.
Tổ tiên của bọn họ từ nhỏ đã nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy được, là cái mà người ta thường gọi là mắt âm dương ấy.
Nghe nói tổ tiên Phương gia tướng mạo anh tuấn, là mỹ nam tử hiếm thấy, nhưng gia cảnh nghèo hèn, cuộc sống rất vất vả.
Có một con yêu quái nói cho hắn biết, nếu hắn thành thân với nàng, đem nàng nuôi ở tầng hầm, nàng có thể cho hắn sống một cuộc sống tốt, vậy nên vị tổ tiên này của Phương gia liền động tâm.
Có yêu quái trấn trạch, Phương gia bắt đầu tụ tài, ăn nên làm ra, không lâu sau liền trở thành vọng tộc của nơi này.
Nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó, thọ mệnh của yêu quái dài hơn rất nhiều so với con người, vậy nên những người thừa kế của Phương gia, mỗi một đời khi đến mười tám tuổi, đều phải thành thân cùng con yêu quái này.
Thời gian trôi qua, Phương gia ngày càng lớn mạnh, tất nhiên sẽ xuất hiện người phản nghịch, muốn phá vỡ thỏa thuận này.
Hắn thả yêu quái ra và nói với nàng, hắn đã có người mình yêu, và vào năm mười tám tuổi, hắn sẽ thành thân với cô gái ấy.
Yêu quái kia cho rằng người Phương gia đã phụ nàng, nên trong ngày thành hôn, nàng đã bắt hai vợ chồng đi.
Rất nhiều ngày trôi qua, dù nỗ lực tìm kiếm thế nào, đôi vợ chồng đều biệt tăm biệt tích.
Ngay khi mọi người đều cho rằng hai người họ đều đã lành ít dữ nhiều thì bằng một cách thần kỳ nào đó, hai vợ chồng đều bình an trở về, không tổn hại gì.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đó.
"Rồi sao nữa?" Ngụy Vô Tiện nóng lòng muốn nghe tiếp.
"Yêu quái cho rằng tổ tiên Phương thị lừa gạt tình cảm của nàng, vậy nên muốn con cháu của bọn họ không được an bình." Ôn Tình nói tiếp: "Kể từ đó về sau, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của mỗi đời thừa kế của Phương gia, yêu quái kia sẽ tìm tới, bắt hai vợ chồng mang đi."
"Mang đi? Để làm gì chứ?" Ngụy Vô Tiện luôn có thói quen xoay sáo khi suy nghĩ, nhưng vừa rồi chẳng qua là xuống lầu ăn một bữa cơm, nên hắn cũng không mang Trần Tình theo, hai tay trống trống làm hắn không được tự nhiên, vậy nên liền liên tiếp uống rượu.
Hắn uống xong một ly, Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh liền lặng lẽ rót lại đầy ly cho hắn.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Ôn Tình lại nhìn vào hai người, kỳ thật là có chút kinh ngạc.
Khi trước nàng cũng nghe qua mấy lời bàn tán trên phố, nói Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, một nhà chủ trương ước thúc bản thân, nhà kia lại chủ trương phóng thích bản thân, gia phong mỗi bên thật quá tương khắc.
Kiểu hôn nhân vì lợi ích gia tộc này của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, nhất định sẽ nháo tới mỗi ngày không yên.
Nhưng nàng nhìn tới nhìn lui, hai người này không có gì là xung khắc cả, ngược lại trông rất hòa hợp với nhau.
Ngụy Vô Tiện thấy nàng không trả lời, liền lên tiếng gọi: "Ôn Tình?"
Lúc này Ôn Tình mới tiếp tục: "Làm gì thì không biết, nhưng có mạng để sống sót trở về hay không, phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi."
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi nàng: "Vậy ngươi muốn nhờ chúng ta giúp việc gì?"
Ôn Tình nói: "Gia chủ hiện tại của Phương gia - Phương Nghệ, là bệnh nhân của ta."
Phương Nghệ là đơn truyền của Phương gia đời này, từ nhỏ thân thể không tốt, cha mẹ qua đời sớm.
Tuy rằng cũng đã cố gắng mai mối xem mắt, nhưng ba ngày thì bệnh nhẹ, năm ngày thì bệnh nặng, hôn sự thế nên cứ bị trì hoãn mãi, dẫn đến tình trạng bây giờ.
Ngày mai hắn đã tròn mười tám tuổi rồi, đừng nói là thành thân, người đều nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Nhưng dù là hắn có thành thân hay chưa, thời gian đã đến, thì yêu tà tất sẽ tới.
Cho nên người Phương gia bây giờ đang rất sốt ruột, đều loạn hết cả lên.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu đến mười tám tuổi rồi mà không thành thân thì sẽ thế nào?"
Phương Nghệ cũng không phải là hậu nhân đầu tiên của Phương gia đến mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân.
Trước có một vị gia chủ, khi sinh thần mười tám tuổi của hắn, yêu tà kia cũng tới, thấy hắn