Ngụy Vô Tiện xoay Trần Tình trong tay, đi dạo một vòng, tỉ mỉ quan sát căn phòng này.
Nhưng bởi vì căn phòng này cũng khá nhỏ hẹp, chưa đi được mấy bước, hắn đi tới cửa ra vào và cửa sổ rồi, sau đó nói: "Không có sơ hở."
Lam Vong Cơ gật đầu, vừa rồi khi vừa vào đây, y cũng đã thử qua rồi.
Đây là một không gian khép kín, không có cách nào có thể phá từ bên trong, nếu người thi thuật không mở ra, họ sẽ mãi bị nhốt ở đây.
Ngụy Vô Tiện tức giận đạp một cú vào tường, còn chưa kịp mở miệng mắng, cái khe cửa kia lại mở ra.
Vẫn là đôi mắt đó, vẫn là ý cười đó, yêu quái kia nói: "Đừng đá đừng đá, đừng phí sức nữa, chờ ta đạt được mục đích rồi, ít nhất cũng sẽ để thi thể các ngươi lành lặn ra ngoài, ha ha ha."
Còn chưa kịp hỏi gì thêm, nàng liền đóng khe cửa lại.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ đành ở lại trong phòng.
Qua một hồi lâu, sáo trong tay Ngụy Vô Tiện xoay càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ, nếu không thể phá không gian này bằng linh lực, vậy thử dùng "cách" khác xem sao...!
Hắn giương mắt nhìn Lam Vong Cơ một chút, Lam Vong Cơ này không hề biết gì về quỷ đạo, cho nên hắn chỉ là thử một chút thôi, chắc Lam Vong Cơ sẽ không phát hiện ra được gì đâu.
Hắn đưa Trần Tình lên môi, thổi một đoạn ngắn, Lam Vong Cơ còn chưa lên tiếng hỏi, yêu quái ngoài cửa lại tới, nàng mở khe cửa ra, nói: "Tiếng sáo của tiểu tử ngươi có chút thú vị đó, nhưng vẫn nên tiết kiệm chút sức lực này của ngươi đi." Quả thật đúng như lời nàng nói, không có tác dụng gì cả, trong không gian này chẳng có cái gì để hắn "dùng" được, lại thấy yêu quái kia đưa một cái hộp thức ăn nhỏ vào: "Tiểu tử, cơm tối.
"
Bởi vì khi yến hội vừa mới bắt đầu thì Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã bị đưa đến nơi này rồi, nên cả hai đều chưa ăn gì cả.
Ngụy Vô Tiện đã sớm bụng đói cồn cào, vừa nghe thấy cơm tối thì bụng liền đánh trống biểu tình, hắn nhẹ nhàng bước qua, cười nói: "Yêu quái tỷ tỷ, tỷ cũng không tệ nha, không định để chúng ta đói chết." Khi vừa nhận lấy hộp cơm, biểu tình của hắn liền thay đổi: "Đúng không, yêu quái tỷ tỷ?"
Đôi mắt của yêu quái cong cong, bật cười khanh khách, nói: "Miệng ngọt cũng vô dụng." Sau đó đóng khe cửa lại.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi đem hộp cơm đặt lên bàn, lấy bữa tối đáng thương kia ra, rối cuộc Lam Vong Cơ cũng biết vì sao tâm tình hắn lại biến hóa lớn như vậy.
Vật dụng nơi này đều chỉ dành cho một người dùng, bao gồm cả bữa cơm tối vừa rồi yêu quái đưa cho bọn họ.
Ít đến đáng thương, chỉ có mấy miếng rau xanh cùng một chén cơm.
Hai người nhìn chén đĩa trên bàn, Ngụy Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ cảm thấy thế nào, nhưng bụng hắn càng lúc càng kêu lớn hơn rồi.
Hắn gắp một miếng rau cho vào trong miệng, chậc một tiếng, nói: "Không ngon.
"
Khi Ngụy Vô Tiện còn ở Loạn Táng Cương, trồng trọt thu hoạch của bọn họ không được tốt, mà còn nhiều miệng ăn như vậy, không phải người già thì cũng là phụ nữ, trẻ nhỏ, hắn quả thật không đành lòng giành phần ăn với bọn họ, vậy nên hắn cũng chẳng có gì ngon để ăn, chỉ cần lấp đầy bụng là được.
Nhưng sau khi đến đây, Lam Vong Cơ luôn cho hắn ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì, đến nỗi bây giờ bụng đã đói đến vậy rồi mà cái miệng của Ngụy Vô Tiện vẫn kén chọn đủ điều.
Lam nhị công tử quả nhiên là Lam nhị công tử, đến cả nuôi "heo" cũng chú trọng, tỉ mỉ như vậy.
Mà Lam Vong Cơ nhắc nhở: "Ngụy Anh, đây là thức ăn của yêu quái."
Ngụy Vô Tiện vẫn thoải mái, không nghi ngờ ăn vào miệng: "Không sao đâu, ta..." Hắn dừng một chút, khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Bụng ta lợi hại lắm đó nha, để ta thử độc cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện từng sống ở Loạn Táng Cương thối nát đầy xác chết ấy suốt ba tháng trời, có cái gì mà hắn chưa từng ăn qua đâu chứ.
Vẻ mặt hắn hiện lên một chút cô đơn lạc lõng, Lam Vong Cơ không biết hắn nghĩ về chuyện gì, nhưng biểu tình ấy chỉ thoáng qua vài giây, hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà, yêu quái tỷ tỷ này, xấu thật nha."
Ý đồ của con yêu quái này quá rõ ràng rồi.
Căn phòng này, cái gì cũng có, nhưng vấn đề là chỉ có một phần.
Nhiều lúc, thà không có còn hơn là có mà không đủ.
Con người vốn tính ích kỷ, liên quan trực tiếp đến lợi ích của mình, điều đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là bản thân họ.
Không có mấy ai có thể vượt qua được khảo nghiệm như vậy.
Yêu quái này cho rằng mình bị tổ tiên Phương gia lừa gạt tình cảm, cho nên nàng phải dùng phương thức này trả thù con cháu đời sau của hắn, để cho tình cảm của bọn họ rạn nứt, tan vỡ.
Ngụy Vô Tiện thở dài: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác nữa, chúng ta cứ chia nhau ăn trước đi.
"
Lam Vong Cơ lại đi sang bên cạnh, ngồi xuống giường.
Người như Lam Vong Cơ, xưa nay đều không thích tiếp xúc với người khác, huống chi là cùng một người khác chia nhau ăn chung một chén cơm.
Lam nhị công tử nào có từng chịu qua loại ủy khuất này đâu chứ, hắn cảm thấy như vậy thật khiến y khó xử.
Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ thôi mà, vậy nên Ngụy Vô Tiện khuyên nhủ: "Lam Trạm, ngươi đừng để ý nhiều như vậy, đồ ăn vốn không có bao nhiêu mà."
Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ngươi ăn đi."
Y chỉ nói ngắn gọn ba chữ như vậy thôi, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hiểu được, có lẽ ý của Lam Vong Cơ là thế này: vốn không có bao nhiêu, vậy nên cho ngươi ăn hết.
Ngụy Vô Tiện ngây người tại chỗ.
Sau đêm hoang đường hôm đó, dường như có gì đó đã thay đổi giữa hai người bọn họ.
Lam Vong Cơ luôn là lời ít ý nhiều, mà Ngụy Vô Tiện luôn tự chủ trương, suy đoán ý tứ của Lam Vong Cơ theo một chiều hướng khác.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn có một sự thôi thúc kỳ lạ, như đang nói với hắn: Lam Vong Cơ thực sự là có ý này.
Lúc trước Ngụy Vô Tiện luôn tự ám chỉ bản thân, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, chỉ là mình nghĩ quá nhiều mà thôi.
Nhưng lần này hắn đột nhiên muốn xác nhận một chút, muốn biết tâm tư thật sự của Lam Vong Cơ.
Trần Tình trên tay lại bắt đầu xoay chuyển, hắn nói: "Lam Trạm, vật dụng nơi này đều là chỉ cho một người dùng, hay là chúng ta phân chia ra đi, xem ai dùng cái nào, để cho công bằng?"
Lam Vong Cơ vẫn rất bình tình ngồi nguyên ở đó, giọng điệu nhàn nhạt: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Nếu ngươi đã nói như vậy, mấy thứ này, ta đều chiếm hết đó nha."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt trả lời: " Ừ, đều là của ngươi hết."
(Ôi, cái câu mà mọi người vợ đều muốn nghe nè!!!)
Ngụy Vô Tiện run tay, Trần Tình thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Hắn vội vàng túm chặt lại cây sáo, quay lưng lại, dùng đũa chọc chọc mấy miếng rau xanh trên đĩa.
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ ngờ tới, chẳng qua chỉ là mấy chữ ngắn gọn, lại có thể thiêu người khác đến mặt đỏ tai hồng.
Nhưng cho dù Lam Vong Cơ thật sự không muốn ăn, Ngụy Vô Tiện cũng không thể để y như vậy.
Đều là con người, sao có thể không ăn chứ? Một lúc lâu sau, đợi tim dần dần bình phục lại, Ngụy Vô Tiện mới mở miệng: "Vật dụng thì ta muốn, nhưng đồ ăn thì mỗi người một nửa."
Thấy khẩu khí của hắn kiên quyết một cách lạ thường như thế, Lam Vong Cơ nói: "Vũ Lộ kỳ của ngươi còn chưa qua hết, còn cần bổ sung thể lực."
Tuy rằng tình cảnh không giống nhau, nhưng những lời này lại làm cho Ngụy Vô Tiện nhớ tới khoảng thời gian trong sơn động tối tăm không có mặt trời kia.
Lúc ấy, hắn và Lam Vong Cơ cũng bị nhốt trong đó, vừa bị thương vừa không có thức ăn, trong tay chỉ có một chút thảo dược.
Lam Vong Cơ vẫn nhớ kỹ, muốn chia cho hắn một ít thảo dược ít ỏi kia.
Người đều ích kỷ, ngoại trừ Lam Vong Cơ.
Ít nhất Ngụy Vô Tiện, đối với Lam Vong Cơ, chính là ngoại lệ.
Hắn đi tới bên cạnh y, nói: "Lam Trạm, chúng ta còn phải giằng co với con yêu quái này rất lâu, ngươi cũng nên bổ sung thể lực mà." Sau đó cười cười với y: "Ngươi của bây giờ chắc không biết, thật ra sau này, chúng ta cũng từng bị vây khốn thế này.
Mặc dù rất khó khăn, nhưng chúng ta vẫn hỗ trợ lẫn nhau vượt qua hiểm cảnh ấy.
Ta có kinh nghiệm, cho nên lần này, ngươi nghe ta đi, có được không?"
Biết Ngụy Vô Tiện đang nói về thế giới trước đây của mình, Lam Vong Cơ bị hắn khơi gợi hứng thú, hỏi: "Vì sao lại bị vây khốn?"
Ngụy Vô Tiện dừng một lát, sau đó khẽ cười: "Nói ra thì rất dài, là cả một câu chuyện mà không chỉ dùng một hai câu là nói hết được.
Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta có thể cân nhắc một chút, từ từ kể ngươi nghe."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không động đậy, Ngụy Vô Tiện thấy y không bị lừa, lại nói: "Thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện mà.
Đúng rồi, chính là khi ấy, ngươi đã hát khúc nhạc đó cho ta nghe.
Đúng rồi, ngươi còn cho ta gối đầu lên chân ngươi nữa.
Ngươi thật không muốn biết giữa chúng ta còn xảy ra chuyện gì khác sao?"
Kỳ thật, dù Ngụy Vô Tiện không nói, Lam Vong Cơ cũng đoán được đại khái rồi.
Nhìn Ngụy Vô Tiện đối với chuyện tình ái vẫn thiên chân ngây thơ, không hiểu gì như thế, y liền biết, Lam Vong Cơ của thế giới kia cũng không có thành công.
Cho nên Lam Vong Cơ ấy có lẽ cũng giống như y, không dám mở miệng, chỉ dám đi theo phía sau, len lén nhớ nhung mà thôi.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Nhưng nhìn bộ dạng của Ngụy Vô Tiện hiện giờ có vẻ rất muốn y hỏi, cứ bám lấy, ríu rít bên cạnh y: "Được không, được không?", Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ăn cơm đi."
Ngụy Vô Tiện lập tức cười to, giục y nhanh nhanh qua bàn ăn cơm.
Nhưng ở đây chỉ có một bàn một ghế, muốn ăn cùng nhau, thì phải có một người đứng một người ngồi rồi.
Hắn kêu Lam Vong Cơ ngồi, Lam Vong Cơ lại nhường cho hắn ngồi, hai bên lại nổi lên tranh chấp, trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện linh cơ khẽ động, nảy ra sang kiến, nói: "Hay là ngươi cứ ngồi lên ghế trước đi, ta ngồi lên chân ngươi là được rồi."
Lam Vong Cơ hơi tròn mắt, nhưng Ngụy Vô Tiện thật không có ý gì khác, hắn lại nói: "Ngươi cao hơn ta một chút, ta cũng ốm hơn ngươi một chút.
Như vậy để ta ngồi lên đùi ngươi sẽ thuận tiện hơn.
Hay là ngươi muốn ngồi lên đùi ta?"
Hỏi vậy thôi chứ hắn cũng không muốn lắm.
Lam Vong Cơ nhìn vậy thôi chứ thật ra cơ thể rắn chắc hơn hắn nhiều, Ngụy Vô Tiện sợ rằng chịu không nổi sức nặng của y.
Cũng không còn cách nào hay hơn nữa, Lam Vong Cơ đành thỏa hiệp ngồi xuống ghế.
Ngụy Vô Tiện cười cười, đưa lưng về phía y, đặt mông ngồi lên đùi Lam Vong Cơ, sau đó khẽ cựa quậy, nhúc nhích một chút, trong lòng không hiểu vì sao có chút thích chí: thoải mái thật nha, đảm bảo thoải mái hơn cái ghế kia nhiều.
Hắn cầm đũa lên ăn hai miếng, rồi lại gắp một miếng rau xanh, muốn xoay người lại đút cho Lam Vong Cơ: "Nào, Lam Trạm, ăn một miếng nè.
"
Nhưng ngồi ở tư thế này xoay người lại phía sau không được tiện lắm.
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một chút, dứt khoát xoay người ngồi ngang trên đùi y, nâng đĩa rau xanh kia lên, đặt ở trước mặt, gắp một miếng đưa đến bên môi Lam Vong Cơ: "Ngươi thích rau xanh, vậy ngươi ngươi ăn nhiều rau một chút, ta ăn thêm chút cơm là được rồi, như thế mới công bằng.
"
Thấy Lam Vong Cơ không ăn miếng rau mà hắn gắp, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi ăn một miếng đi mà." Sau đó hình như nhớ tới chuyện gì, hắn cười xấu xa: "Lần này không lừa ngươi đâu, là thật gắp cho ngươi mà.
Ăn đi, nha, ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười của hắn luôn đổi lại một cái trừng mắt của Lam Vong Cơ.
Y bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm đũa của Ngụy Vô Tiện, dùng sức ấn cổ tay hắn vòng ngược về, nhét miếng rau xanh kia vào cái miệng cứ không ngừng cười đùa kia.
Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đã không thích ăn rau, dù có không ngon nhưng bây giờ thức ăn khan hiếm, hắn không thể lãng phí, đành miễn cưỡng nhai nuốt miếng rau kia.
Hắn cũng không chịu