Lam Vong Cơ nhíu chặt hai mày lại, hơi hé miệng, một âm còn chưa kịp phát ra, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nhìn khẩu hình, liền lập tức nói: "Dừng lại, dừng lại! Mau thu lại tám chữ kia của ngươi đi, ta không muốn nghe.
"
Lam Vong Cơ nhẩm đếm trong đầu, đúng thật là tám chữ, năng lực tiên đoán này của Ngụy Vô Tiện làm y có chút giật mình.
Y còn định mở miệng nói tiếp, Ngụy Vô Tiện đã trầm mặt xuống, cắt ngang: "Ngươi về trước đi, ta còn muốn đi dạo một chút."
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, lại cảm thấy không yên tâm, hơi hơi quay đầu lại, nói: "Lần này, đừng đi theo ta nữa."
Sau lưng là ánh mặt trời chói lọi, nhưng trên gương mặt hắn lại phủ đầy sương mù, Lam Vong Cơ chưa từng thấy qua một Ngụy Vô Tiện như vậy, tựa như ánh mặt trời rực rỡ bị mây đen bao trùm, cứ như là cuồng phong bão tố sắp tới.
Lam Vong Cơ vẫn đứng chôn chân ở nơi đó, nhìn linh kiếm màu gỗ cổ trong tay, khiến y không tài nào nhấc nổi chân bước lên nữa.
Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phì phì, vô cùng tức giận.
Hắn chẳng có năng lực tiên đoán gì cả, chỉ là tranh chấp với Lam Vong Cơ nhiều năm như vậy, nghe câu ấy nhiều lần như vậy rồi, vậy nên chỉ cần miệng Lam Vong Cơ khẽ động, hắn liền biết Lam Vong Cơ sắp sửa nói ra tám chữ mà hắn ghét nhất rồi.
Cái gì mà "Quỷ đạo tổn thân, càng tổn tâm tính" chứ? Hắn thân đã tới nơi này rồi, nơi này ngay cả một người xấu cũng không có, hắn không muốn bị tám chữ này đuổi theo nữa.
Lại càng không muốn nghe tám chữ này từ miệng Lam Vong Cơ phát ra.
Nếu vừa rồi hắn để Lam Vong Cơ nói ra miệng tám chữ kia, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ nổi nóng, mà nổi nóng rồi nhất định sẽ lao vào đánh nhau với y.
Nhưng nghĩ đến bây giờ kiếm thuật của mình đánh không lại Lam Vong Cơ, mà hắn lại không muốn dùng Trần Tình đánh nhau với y, cho nên, khi mọi chuyện còn cứu vãn được, hắn cố nhịn xuống, xoay người rời đi trước.
Đi được khá xa rồi, hắn mới dừng lại, xoay người nhìn xung quanh một chút.
Hắn cố ý chọn những con đường nhỏ hẻo lánh mà đi, phía sau có ai vừa nhìn đã biết, nhưng trong nháy mắt, thấy con hẻm nhỏ khống vắng không người thế này, trái tim hắn không hiểu sao cũng cảm thấy trống rỗng, lạc lẽo theo.
Lam Vong Cơ không đi theo hắn nữa, tiểu cổ hủ này thế mà lại không đi theo hắn nữa!
Thế là hắn lại càng tức giận thêm, cầm lấy bạc mà Lam Vong Cơ đưa cho, tùy ý đi vào một tửu lầu, gọi một bàn lớn thức ăn với rượu, ăn uống thả cửa.
Ăn, cứ việc ăn, ăn cho thỏa thích! Dù sao cũng là tiền của Lam Vong Cơ, thả cửa mà ăn, ăn sập núi tiền của y luôn! Sợ gì chứ?!
Ăn món mà hắn thích nhất, uống rượu mà hắn yêu nhất, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, khi người thật sự khó chịu sầu não, mượn rượu, căn bản không tiêu được cái gì sầu.
Hắn nhìn ánh trăng đang phản chiếu trong chén rượu của mình, rượu trong suốt lấp lánh, hương vị thuần thơm, nhưng hắn càng uống càng không có tư vị gì.
Đợi đến khi trăng đã lên cao, xem canh giờ thấy cũng đã muộn, hắn cũng không ở thuê phòng trọ trong tửu lầu mà kêu tiểu nhị thanh toán tiền rồi vòng về quán trọ nơi mà hắn cùng Lam Vong Cơ đang ở.
Trong phòng tối đen như mực, Lam Vong Cơ người này rất thủ quy củ, ngủ rất đúng giờ, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Ngụy Vô Tiện liền lặng lẽ mở cửa, sau đó rón rén lẻn vào, thấy Lam Vong Cơ ngủ ở sườn ngoài của giường, hô hấp đều đặn vững vàng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự không muốn đối mặt với Lam Vong Cơ vào lúc này.
Ban ngày khi thấy Lam Vong Cơ chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, biểu tình ấy cùng ánh mắt ấy của y khiến hắn khổ sở vô cùng.
Tựa như đêm ấy hắn vừa từ Loạn Táng Cương trở về, Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, y khi ấy cũng lông mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Vẻ thất vọng tràn ngập trong đôi mắt của Lam Vong Cơ khiến cho Ngụy Vô Tiện có cảm giác bản thân mình thất bại vô cùng.
Cho nên, hắn cố tình nói ra những lời khó nghe, Lam Vong Cơ cũng gầm lên giận dữ nạt lại hắn, hắn gọi y là Lam Vong Cơ, y gọi hắn là Ngụy Vô Tiện.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bọn họ xưng hô với nhau như vậy, từ đó về sau, giữa hai người, liền vô hình trung hình thành một bức tường không tài nào vượt qua được.
Trước đây, Ngụy Vô Tiện có quá nhiều thống khổ cùng bi thương, căn bản không rảnh để bận tâm ai đối với hắn thất vọng, dù có khổ sở đau buồn tới đâu đi nữa, hắn cũng vẫn bị thế đạo kia xô đẩy, bị ép tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau khi tới đây, thế giới này quá mức tốt đẹp, dường như tất cả niềm vui, nỗi buồn của hắn chỉ đọng lại còn đúng một mình Lam Vong Cơ mà thôi.
Vậy nên hình như, nếu rời khỏi Lam Vong Cơ, hắn sẽ không tài nào tiến lên phía trước được nữa.
Cho nên, dù trong túi có tiền, hắn vẫn không lựa chọn rời đi, dù cảm thấy không cách nào đối mặt với y nữa, hắn vẫn trở về.
Ngụy Vô Tiện rón rén bước lên giường, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, khẽ khàng nằm xuống, nhắm mắt lại.
Mà người nằm sau lưng hắn không hề nhúc nhích gì, thật lâu sau mới mở mắt ra, thấy hắn hô hấp trầm ổn, hình như đã ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn.
Ngụy Vô Tiện không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám lớn, sợ việc mình giả bộ ngủ bị y phát hiện.
Cảm nhận được sự dịu dàng đến tra tấn dày vò của người kia, hắn mím môi, cảm thấy tình yêu thật sự là, làm khó người khác quá rồi.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
******************
Không ai xin lỗi ai, chuyện khó xử ngày ấy vẫn chưa được giải quyết, nhưng việc sống chung giữa hai người vẫn cứ thế mà tiếp diễn, chỉ là không ai đề cập đến nó nữa.
Lam Vong Cơ vẫn ở trong phòng đọc sách như thường ngày, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi ở bên cạnh như cũ, chỉ là không còn nhìn chằm chằm y nữa, ngay cả khóe môi trời sinh cong lên cũng rủ xuống vài phần.
Lam Vong Cơ chưa từng gặp qua Ngụy Vô Tiện lạnh mặt như vậy, trong lòng y có chút hoảng hốt, đừng nói đọc sách, y đã sớm đứng ngồi không yên, trong lòng cứ nóng nảy cồn cào.
Y liền đứng lên, nói: "Ngụy Anh, ta ra ngoài một chuyến."
Nhưng mà y cũng chưa có rời đi, chỉ là đứng chờ ở đó, thật lâu sau Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, cũng không nói gì cả.
Ngày thường mỗi khi Lam Vong Cơ nói phải ra ngoài, Ngụy Vô Tiện liền tự mình đuổi theo sau, không cần Lam Vong Cơ phải nhiều lời, nhưng bây giờ thì lại không như vậy nữa.
Lam Vong Cơ cảm thấy rối rắm, y không phải là một người giỏi ăn nói, dù đứng đó bao lâu đi nữa cũng không ép ra được một từ nào khác.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện nhượng bộ, đứng lên, đi đến bên cạnh y, hai người lại trầm mặc ra cửa.
Nhưng cũng không có gì để mua, đi dạo một vòng, Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không mua, Lam Vong Cơ nhớ kỹ những thứ bình thường mà hắn vẫn thích, yên lặng mua rồi nhét vào lòng hắn.
Hiếm khi một Lam Vong Cơ lạnh lùng như băng tuyết lại làm những việc này, giống như là đang lấy lòng hắn, tuy vụng về, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nhìn đống đồ trong lòng mình, hắn thật không biết nên phản ứng thế nào nữa, nếu không có chuyện hai hôm trước, chắc bây giờ hắn đã vui đến thăng thiên luôn rồi.
Cùng Lam Vong Cơ du sơn ngoạn thủy, dạo phố, Lam Vong Cơ phụ trách mua, hắn phụ trách ăn uống, những ngày vui vẻ nhất mà Ngụy Vô Tiện có thể tưởng tượng ra, bất quá chỉ có như thế mà thôi.
Dù Lam Vong Cơ không nhắc lại, nhưng y thỉnh thoảng lại dùng cái ánh mắt chất chứa tâm sự khó nói để nhìn vào hắn thế này, luôn khiến Ngụy Vô Tiện nhớ đến một Lam Vong Cơ ở thế giới khác luôn chán ghét hắn, khiến trong lòng