Cùng là tám chữ, khi trước đã đẩy Ngụy Vô Tiện cách xa Lam Vong Cơ vạn dặm, mà lần này, đã mở ra một chương mới cho hai người bọn họ.
Lam Vong Cơ là một người không giỏi ăn nói, mấy lời kiểu này, y vốn không tài nào nói ra miệng, nhưng giờ này phút này, khi đối diện với một Ngụy Vô Tiện đang nóng nảy, không ngừng tự phủ định mình, y cần nói với hắn những lời thẳng thắn nhất, đơn giản nhất.
Ngươi đặc biệt tốt, ta rất thích ngươi.
Vậy nên, ngươi đừng phủ nhận chính mình.
Ngụy Vô Tiện lập tức như bị y nấu chín, từ lỗ tai tới cổ đều đỏ bừng cả lên, gương mặt lại càng đỏ như muốn nhỏ máu, hắn há miệng, giật giật, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Thật quá mức kinh ngạc, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, hắn cũng từng tưởng tượng ra, nếu Lam Vong Cơ thật sự thích hắn thì sẽ như thế nào, rồi sau đó len lén nhìn người bên cạnh, âm thầm vui vẻ đắc ý, nhưng không có lần nào so được với tâm tình hiện tại của hắn lúc này.
Nếu không phải vì lực hút của hoàng thiên thổ địa này giữ hắn lại, e rằng hắn đã vui đến muốn bay lên rồi.
Từng lời từng chữ của Lam Vong Cơ chính là nốt nhạc động lòng người nhất, cứ ở trong đầu hắn bay tới bay lui, ngâm nga không ngừng.
Cái gì mà quỷ đạo, cái gì mà tức giận mặc cảm, hắn đều vứt ra sau đầu hết, chỉ cần Lam Vong Cơ thích hắn, những thứ khác, hắn đều không thèm để tâm đến.
Ngụy Vô Tiện cứ đứng ở đó, ngây ngốc hồi lâu không nói lời nào, mà Lam Vong Cơ không đợi được câu trả lời của hắn, cũng chỉ có thể theo hắn đứng ngây ra đó.
Tuy trên mặt không hiện ra, nhưng y âm thầm lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút.
Vừa rồi vì quá sốt ruột nên y mới buột miệng nói ra, cái gì cũng chưa chuẩn bị, nào có ai người không mà tỏ tình bao giờ chứ? Quả nhiên niên kỷ còn nhỏ, suy nghĩ không được chu toàn, Lam Vong Cơ càng nghĩ càng thấy mình thật quá đường đột, huyết sắc dần dần bò lên hai tai, càng lúc càng đỏ thấu, trong lòng cũng càng lúc càng thêm thấp thỏm.
Hai người bị đối phương làm cho gương mặt càng lúc càng thêm đỏ, đứng ngay ra đó đếm tiếng tim đập thùng thùng trong lồng ngực mình, ánh mắt nhấp nháy ngượng ngùng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn người ta nữa.
Tiếp tục đợi một lúc lâu mà vẫn chưa nhận được hồi âm của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ bỗng nhiên xoay người lại muốn rời đi, may mà Ngụy Vô Tiện nhanh tay kéo y lại được, vội vàng la lên: "Lam Trạm! Ngươi đi đâu vậy?"
Lam Vong Cơ nói, "Ngươi ở đây chờ ta, ta, ta đi mua lễ vật."
Lam Vong Cơ cũng chỉ là người lần đầu tiên biết yêu, tất cả những kiến thức mà y biết đều chỉ từ trong sách vở ra mà thôi.
Trong nhận thức của y, tỏ tình thì cần phải được chuẩn bị thỏa đáng, tìm một chỗ tốt, chân thành biểu đạt tâm ý của mình cho đối phương nghe.
Mà bây giờ nơi này chỉ là một phòng khách trong quán trọ nhỏ nơi thôn dã, thật quá đơn sơ, cho nên ít nhất y phải bù đắp bằng lễ vật, quà cáp để bù lại.
Lời nói này của y khiến mặt Ngụy Vô Tiện càng đỏ lên.
Thật khó xử quá đi mà, người bình thường có thể nghe không hiểu, nhưng hai người bọn họ đều là người học cách yêu đương từ trong thoại bản, nên Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền hiểu ngay! Chẳng lẽ, cầu học năm đó, mấy cuốn thoại bản bị tịch thu của Nhiếp Hoài Tang đều đã bị Lam Vong Cơ đọc hết rồi à? Vậy rất có thể, bọn họ đã tham khảo cùng một quyển rồi.
Những sợi tóc đen như mực tung bay trong gió càng khiến đôi tai đỏ bừng của y càng thêm nổi bật.
Ngụy Vô Tiện ngộ ra, người này bên ngoài nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác không thấy thì lại che giấu nhiều tâm tư nhỏ như vậy.
Hắn kéo y lại, lạnh lùng nói: "Lam nhị công tử đến bây giờ mới đi mua lễ vật, chẳng phải có chút muộn rồi sao?"
Lam Vong Cơ cả người đều khẩn trương cả lên, hỏi hắn: "Vậy nên, phải làm thế nào bây giờ?"
Thật là, nào có người nào ngu ngốc đến nỗi đến nước này rồi mà còn hỏi ngược lại đối tượng được tỏ tình nữa đâu chứ? Ngụy Vô Tiện liền nghĩ, đúng là chỉ có Ngụy Vô Tiện hắn mới có thể chịu được, nếu đổi thành người khác, tỏ tình như vậy, thất bại là cái chắc rồi.
Nhưng cũng chỉ có Lam Vong Cơ của hắn, dù không có gì cả, chỉ cần y nguyện ý nói ra miệng, Ngụy Vô Tiện liền nguyện ý theo y đến bất cứ nơi nào, mãi không xa rời.
"Phải làm thế nào sao? Ta có cách, còn rất công bằng nữa nha." Lam Vong Cơ đứng thẳng người, định rửa tai cung kính lắng nghe, khiến Ngụy Vô Tiện thật sự không nhịn được, "Phốc" một cái, bật cười ra tiếng, sau đó ôm lấy cổ y, hương sen thanh mát theo đó mà tản mát ra ngoài.
Hắn mang theo ý cười, kề sát vào tai Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi cũng...!đặc biệt tốt, ta cũng rất thích ngươi.
"
Hai người đều không chuẩn bị lễ vật gì, mỗi người một câu, thế mới công bằng.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ chín, cùng thắng.
******************
Sau ngày hôm ấy, hai người mới yêu, nhìn mọi thứ đều cảm thấy rất khác với trước kia, nhưng nói chuyện, ngược lại, dường như ít hơn trước.
Lam Vong Cơ vẫn không nói nhiều, mà bây giờ, Ngụy Vô Tiện cũng trầm mặc hơn không ít, đương nhiên hai người cũng rất ngượng ngùng khi nhìn vào đối phương, nhưng một lúc lâu không thấy được người thì lại không nhịn được vụng trộm liếc mắt vài lần, số lần càng nhiều, tất nhiên sẽ có lúc tầm mắt chạm vào nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng vội vàng quay đi.
Nhưng hai người cũng không cảm thấy mệt, cứ thế lặp đi lặp lại không biết chán.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cảm thấy cứ thế thì không ổn, nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện của ta ở thế giới kia, nếu ngươi muốn biết, ta, sau này ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe, đó là một câu chuyện rất dài, cần nhiều thời gian."
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, khi nào ngươi sẵn sàng rồi mới nói cũng không sao."
Nhìn bộ dáng sắp mất không chế của Ngụy Vô Tiện mấy ngày trước, Lam Vong Cơ liền đoán được, những gì hắn trải qua, nhất định rất khác thường, dù y có không thông nhân tình đến mức nào đi nữa thì cũng có thể dễ dàng nhìn ra được sự bi thương trong đôi mắt của hắn.
Nhưng dù hắn đã trải qua những gì thì nơi này và nơi đó là không giống nhau, ở nơi này, Ngụy Vô Tiện đã có y, y sẽ không để những chuyện đó lại một lần nữa xảy ra trên người của hắn.
Lam Vong Cơ thầm hạ quyết tâm trong lòng, chuyện Lam Vong Cơ kia không làm được, y sẽ thay người đó hoàn thành.
Quả nhiên là không giống trước, từ khi tám chữ kia đi vào trái tim hắn, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy, dù Lam Vong Cơ có nói gì thì khi vào tai hắn cũng đều là mật ngọt ôn nhu.
Hắn cũng chỉ "Ồ" lên một tiếng, rồi không nói gì khác nữa.
Thật ra không phải là hắn không muốn nói cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cái gì cũng không biết nhưng vẫn chịu tiếp nhận hắn, hắn bị tình yêu của y làm cho cảm động lâng lâng, đối với tiểu cổ hủ này, hắn có lòng tin tuyệt đối! Chỉ là bây giờ đến nhìn nhau mà hai người cũng ngượng ngùng không dám nhìn chứ đừng nói là nói chuyện.
Đối mặt với y để kể một câu chuyện dài như vậy, trái tim hắn thật sự chịu không nổi.
Hơn nữa, hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu thì tốt, tuy rằng là hắn với Lam Vong Cơ kia không hợp, nhưng rất nhiều chuyện lại có liên quan mật thiết đến nhau, hai Lam Vong Cơ tính ra cũng không quá khác biệt, muốn kể ra, mà lại có liên quan đến một Lam Vong Cơ khác, đúng thật là khó nói ra miệng.
Có lẽ cũng là do bản thân hắn, không muốn dùng phần quá khứ quá mức bi thương kia, quấy rầy phần ngọt ngào hiện tại.
Nói ra cũng thật lạ, tuy chỉ ngồi gần nhau mà thôi, hai người cũng không có đụng chạm hay đối mặt, nhưng tín hương hai người lại nhàn nhạt bay tới, giao triền với nhau, khiến bọn họ cảm nhận vô cùng rõ ràng, đối phương đang ở bên cạnh mình.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, thế giới này, thật là tốt.
Tốt đến nỗi trái tim hắn vẫn cứ luôn bay bay, đến hồi định thần lại mới nhận ra mình đã đi ra ngoài từ khi nào.
Hắn hỏi: "Ủa? Sao ta lại ra ngoài rồi?"
Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Vừa rồi ta ra ngoài, ngươi tự động đi theo."
Bởi vì bọn họ ở lại nơi này đã rất nhiều ngày, nghĩ chắc Ngụy Vô Tiện đã chơi đủ rồi, nên Lam Vong Cơ muốn ra ngoài mua thêm vài thứ, để Ngụy Vô Tiện chọn một chỗ mới rồi hai người lại xuất phát.
Vừa rồi suy nghĩ cân nhắc tới lui, cuối cùng y lại xấu hổ, không biết mở miệng gọi Ngụy Vô Tiện cùng đi như thế nào, ai ngờ khi y vừa đứng lên, Ngụy Vô Tiện cũng đứng lên theo, khi y ra ngoài, Ngụy Vô Tiện cũng theo y ra ngoài.
Chỉ là không biết người này đang suy nghĩ cái gì, đi theo mà không nói một lời nào, nhưng mà Lam Vong Cơ chỉ cần có hắn bên cạnh là tốt rồi, cũng tùy theo hắn, đi hồi lâu sau Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn trở lại.
Ngụy Vô Tiện thế này chẳng phải là vì đang nghĩ tới Lam Vong Cơ hay sao, nghĩ tới xuất thần, nhưng thân thể so với đầu óc vẫn thanh tỉnh hơn, còn nhớ rõ là phải đi theo Lam Vong Cơ.
Hắn có chút ngượng ngùng, theo thói quen giơ tay lên muốn gãi gãi mặt mới phát hiện, hai tay hắn cầm đầy các đồ vật khác nhau.
Nhìn lại thì tất cả những thứ này đều là đồ chơi cùng các loại đồ ăn vặt mà hắn thích, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, trên tay y cũng cầm một đống như vậy.
Bởi vì hắn mãi ngẩn người không ăn, nên Lam Vong Cơ càng mua càng nhiều, hắn cũng không cầm hết nổi, vậy nên Lam Vong Cơ liền tự mình xách cho hắn.
Ngụy Vô Tiện ngoài ý muốn hỏi: "Lam Trạm? Ngươi mua chi mà nhiều vậy? Sao không đợi ta ăn xong rồi mới mua cái khác chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhỡ lúc sau ngươi muốn ăn..." Dừng một chút, y nói tiếp: "...lại bỏ lỡ, ăn không được."
Bởi vì hắn đi đường cứ mơ màng như lạc vào cõi thần tiên, nếu lúc hoàn hồn muốn ăn, thì liền lập tức có thể ăn ngay.
Lúc trước hắn giận, Lam Vong Cơ cố ý lấy lòng hắn, cũng mua một đống lớn như vậy, thì ra là có ý này.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, tiểu cổ hủ, thật quá tốt rồi! Là từ cuốn thoại bản nào học được thế? Người viết cuốn thoại bản đó quả thật là thế đạo cao nhân mà!
Hắn trực tiếp cười đến nở hoa: "Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ" Ừm.
" một tiếng, nói: "Ta ở đây."
Hắn cũng