Hắn cố ý dùng giọng điệu ái muội nhất để câu dẫn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ sau khi say vốn đã thẳng thắn, ngay cả dục vọng biểu lộ ra ngoài cũng trắng trợn hơn.
Y nghiêng đầu, cách Ngụy Vô Tiện rất gần, nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp mỉm cười đến cong cong kia, trong từng hơi thở nơi đầu mũi đều là hương thơm ngọt ngào của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ không kiềm được mà hôn lên đôi môi cong đầy dụ hoặc kia.
Môi răng kịch liệt tương giao, y thuận thế đè Ngụy Vô Tiện lên bàn, xé rách vạt áo vốn đã có chút lỏng lẻo của hắn ra, Ngụy Vô Tiện phối hợp rút tay ra khỏi tay áo, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn quàng lên cổ Lam Vong Cơ, tận tình đáp lại nụ hôn nhiệt tình cực bá đạo của y.
Như đã sớm quen với kiểu động tình, hoan ái này, hai chân Ngụy Vô Tiện chủ động quấn lấy thắt lưng của Lam Vong Cơ, tự mình ưỡn eo lên, cọ cọ vào cự vật khiến mình dục tiên dục tử kia, cọ đến mức khiến dương v*t hai người càng lúc càng cương cứng, cao cao dựng thẳng.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa mặc lại quần, rất nhanh liền nhỏ ra chút thanh dịch, thấm ướt lớp vải quần đã bị đội thành một cái lều trại cao cao của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cắn xuống môi dưới của hắn một cái rồi mới nhả ra, kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt rơi xuống khóe miệng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên khóe miệng một cái, nhìn thấy ánh nước trên môi của Lam Vong Cơ thì lại ngẩng đầu lên liếm sạch.
Đầu lưỡi run run, ấm nóng ma sát qua lại trên môi Lam Vong Cơ, khiến cự vật bên dưới y run lên giật giật.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười rộ lên: "Lam Trạm, mới vậy thôi mà đã có cảm giác rồi sao?"
Đối với Lam Vong Cơ mà nói, Ngụy Vô Tiện có làm thế nào thì y cũng cảm thấy thích đến muốn mạng, chứ đừng nói tới hắn quần không mặc, áo bị lột, được đai lưng giữ lại treo trên eo.
Lam Vong Cơ một tay xé xuống toàn bộ quần áo trên người hắn, ném sang bên cạnh, khiến cả người Ngụy Vô Tiện trơn bóng không chút vải vóc dư thừa.
Ngụy Vô Tiện ngược lại không thấy ngại chút nào, còn mở miệng trêu chọc y: "Lam nhị công tử, quần áo ta bị ngươi xé hư hết rồi, ngày mai ta chỉ có thể trần truồng khỏa thân mà ra ngoài thôi."
Ai nghe cũng biết ngay đây chỉ là nói đùa, nhưng lại có thể dễ dàng chọc giận đến Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhíu mày, cúi người vùi đầu vào ngực hắn, đem từng đóa mai rải rác ửng hồng đã nhạt màu mút mạnh, khắc sâu thêm ấn ký, lại trên từng đóa mai đó hé răng cắn xuống.
Lam Vong Cơ luôn rất thích cắn hắn.
Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy đau, nhưng bây giờ quen rồi thì lại từ cái đau ấy tìm ra một khoái cảm kỳ lạ mà tuyệt diệu.
Giữa cái đau tê tê là những cái liếm mút ướt át từ đầu lưỡi trơn mềm của Lam Vong Cơ, khiến hắn cảm thấy vừa đau vừa ngứa, lại vì uống quá nhiều mà toàn thân Ngụy Vô Tiện nóng hơn bình thường.
Những nơi bị Lam Vong Cơ liếm qua, vốn đang khô nóng, vì nhiễm ánh nước mà rất nhanh trở nên mát lạnh, thoải mái đến mức cả người hắn lâng lâng, choáng váng.
Cảm giác nhồn nhột xuyên qua làn da, thấu vào trong tim khiến hắn tê dại cả người, khiến Ngụy Vô Tiện không khỏi kích động.
"Ô...! A.....!A...Ha...." Hắn không những không phản kháng mà ngược lại chủ động ưỡn ngực lên, gọi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngứa, giúp ta, mút cho ta đi.
"
Hạt đậu màu hồng sưng to trước ngực, theo nhịp thở ngày càng dồn dập của hắn mà nhấp nhô lên xuống, càng lúc càng ửng đỏ, càng lúc càng run mạnh hơn.
Ngụy Vô Tiện thật sự ngứa đến khó chịu, vặn trái vẹo phải, hai tay ôm cổ Lam Vong Cơ chặt hơn, ráng rướn người lên đưa sát vào miệng y: "Lam Trạm, mút cho ta, A! A!"
Lam Vong Cơ dùng sức nhéo lên đầu nhũ của hắn, hai ngón tay nắm lấy hạt thịt nhỏ đã se cứng mà kéo ra, rồi lại vân vê vò nát, kích thích Ngụy Vô Tiện lập tức la to: "A! Ôi, ôi! A!", nhưng rất nhanh lại biến thành tiếng rên rỉ thoải mái, "Ưm...!Ha, ha...!Ưm."
Thân thể Khôn Trạch trời sinh để thụ hưởng hoan ái, cho nên đặc biệt mẫn cảm, ngày thường Ngụy Vô Tiện cũng thích y "chơi" mình như vậy, chỉ là hôm nay có lẽ là do đã uống rượu, toàn bộ cảm quan đều được phóng đại hơn một chút, cho nên phản ứng của hắn cũng kịch liệt hơn so với bình thường.
Lam Vong Cơ sờ lên thân thể nóng bỏng như than hồng của Ngụy Vô Tiện, tới gần hơn còn có thể ngửi được một ít hương rượu say lòng người kia.
Lam Vong Cơ say rồi thì rất thẳng thắn, muốn hỏi cái gì thì liền hỏi ngay: "Uống bao nhiêu rồi?"
Ngụy Vô Tiện nỉ non: "Không có bao nhiêu, với tửu lượng của Ngụy ca ca ngươi, thêm mười mấy vò nữa cũng không thành vấn đề....!"
Lam Vong Cơ lần theo cơ thể hắn lướt xuống, sờ qua xương sườn của hắn, vuốt xuống vòng eo nhỏ gọn mà rắn chắc, theo đường cong duyên dáng kia mà lần xuống chân, xoa vào bên trong đùi hắn, nói: "Nóng quá."
Không uống bao nhiêu, sao có thể nóng đến vậy được? Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng biết, cái nóng của hơi rượu kia càng lúc càng lên men trong cơ thể, bốc lên, thiêu hắn đến váng vất.
Ngụy Vô Tiện cười khẽ bên tai y: "Chẳng phải bởi vì nóng, nên mới muốn Lam nhị công tử giúp ta hạ hỏa sao? Lam Trạm, ngươi liếm ta thoải mái lắm, mát mát, lạnh lạnh, liếm nữa đi, nha?"
Hắn giục Lam Vong Cơ tiếp tục công việc đang dang dở kia, hai chân cũng ôm lấy thắt lưng y chặt hơn.
Lam Vong Cơ men vào mặt trong đùi hắn sờ xuống, bỗng nhiên ép hai chân hắn banh rộng ra, Ngụy Vô Tiện tưởng y muốn tới, ham muốn được lấp đầy bên trong của hắn đã ngo ngoe rục rịch từ lâu, gấp không chịu nổi rồi, đang chờ hưởng dụng thì đột nhiên cảm nhận được hơi ấm của Lam Vong Cơ rời xa khỏi giữa hai chân hắn.
Ngụy Vô Tiện mơ hồ mở mắt ra nhìn, thấy Lam Vong Cơ khom lưng xuống, nhặt vò rượu cùng Thanh Tâm Linh vừa rồi bị hất xuống dưới đất lên, vân vê thưởng thức chuông bạc trong tay mình.
Ngụy Vô Tiện không hiểu y định làm gì, thử gọi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ lạnh mặt, không trả lời, mỗi lần Lam Vong Cơ bày ra thái độ lạnh lùng như vậy, Ngụy Vô Tiện đều có dự cảm chẳng lành, hắn theo bản năng liền co chân lật người lại, nhưng đầu gối hắn vừa động, Lam Vong Cơ liền vọt đến trước người, chặn giữa hai đùi hắn, đè Ngụy Vô Tiện trở lại bàn.
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện có chút run lên: "Lam Trạm, làm gì vậy?"
Lam Vong Cơ cầm vò rượu, đổ vào nơi giữa đùi của Ngụy Vô Tiện.
Dòng nước lạnh lẽo tưới lên dương v*t mẫn cảm của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện run lên một trận: "A! A! Lạnh quá, a!"
Tiếp đó, y lại rót một ít trên tay mình, tiến vào giữa đùi hắn dò xét.
Rượu theo túi bìu của hắn nhỏ giọt xuống, trượt đến giữa cổ tay y, lăn xuống hòa cùng dòng rượu trên ngón tay Lam Vong Cơ, y liền đem ngón tay nhuốm lạnh của mình ấn lên tiểu huyệt khẩu mềm mại của hắn.
Nơi mà đêm qua vừa nhận được hoan ái tận tình, hiện giờ bởi tác dụng của rượu mà trở nên nóng bỏng dị thường, nhưng cũng lại vì bị rượu tẩm ướt, nơi đó vừa tản ra cảm giác nóng bỏng, lại băng lạnh lạ thường.
Nóng lạnh đan xen làm cho Ngụy Vô Tiện càng thêm khó nhịn gọi to: "A! Lam Trạm, ngươi muốn làm gì vậy?!"
Hắn vừa gặp kích động, huyệt khẩu kia liền co rút lại, thít chặt lấy đầu ngón tay của y.
Lam Vong Cơ liền dùng lực, đâm ngón tay của mình vào, hơi cong ngón tay lại, cọ xát vào huyệt nhục mềm mại bên trong hắn.
Lam Vong Cơ ngửi hương rượu say lòng người kia, nghe Ngụy Vô Tiện run rẩy kêu rên, nhẹ giọng hỏi: "Không phải còn uống được nữa sao?"
Ngụy Vô Tiện nóng nảy khó chịu, la lên: "Ta nói là miệng phía trên, không phải phía dưới....!A...!Phía dưới, không phải dùng để uống rượu!"
Ngón tay Lam Vong Cơ dừng lại, nghĩ một chút: "Cũng có lý."
Thấy y rút ngón tay ra, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Chẳng phải còn thuốc mỡ của Ôn Tình...??"
Hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã nhanh chóng kéo quần mình xuống, đem cự vật đã cương cứng đến đỏ tím, dữ tợn kia của y, trực tiếp đâm thẳng vào tiểu huyệt khẩu của Ngụy Vô Tiện.
"A! Ôi, ôi! A!" Y mạnh mẽ đâm vào tới tận gốc.
Thô to cương cứng thì cũng thôi đi, tốc độ của Lam Vong Cơ còn rất nhanh, đâm thọc Ngụy Vô Tiện đến phải ô ô a a kêu to.
Ngụy Vô Tiện sợ đến ngây người! Hắn nói bên dưới không phải dùng để uống rượu, vậy nên Lam Vong Cơ liền cảm thấy, miệng dưới của hắn hẳn phải nên nuốt lấy cự vật khổng lồ của y, vậy nên mới thốt ra "cũng có lý" sao?!
Hắn vội nói: "Đúng là có thể nuốt, nhưng cũng không phải nuốt như vậy!!!......!Ôi, ôi! Chậm một chút, cái đồ ma men nhà ngươi!"
Lời này khiến Lam Vong Cơ vô cùng bất mãn, y vuốt lên nơi đang tương liên giữa hai người, miết lên miệng huyệt bị ép đến căng phẳng tất cả nếp gấp, chật vật ngậm lấy cự vật của mình, nói với hắn: "Ngươi mới là con ma men." Dường như y còn muốn xác nhận thêm gì đó, ngón tay y nhẹ nhàng len một chút vào cái miệng nhỏ bên dưới, lại nói: "Nóng quá."
Khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện, không bị rượu hun đỏ, mà lại bị lời này của Lam Vong Cơ kích thích đến đỏ bừng lên.
Ngụy Vô Tiện dùng gương mặt như quả cà chua chín của mình, bất mãn giương lên, nói: " Làm như của ngươi không nóng vậy, muốn làm bỏng chết bên trong của ta sao?!"
Ý của hắn là, xem như hắn thật là con ma men đi, thì cũng không có nghĩa là Lam Vong Cơ không như vậy, hai người đều như nhau, hắn sẽ không chịu thua kém.
Nhưng có ai mà không có tâm lý hơn thua, sau khi uống say, Lam Vong Cơ đều đem những tâm tư bình thường mình luôn giấu kín đều thẳng thắn biểu lộ ra ngoài.
Y đỉnh vào trong, dùng đầu khấc thiên phú dị bẩm vốn hơi cong lên của y xoay chuyển trong huyệt động của Ngụy Vô Tiện, ở gồ thịt mẫn cảm hơi nhô lên kia của hắn, nghiền thật mạnh vào.
Đồng thời y cũng cúi người xuống, nói vào tai hắn: "Bên trong cũng rất nóng."
Ngụy Vô Tiện thật nghi ngờ, không biết có phải Lam Vong Cơ bị đoạt xá rồi hay không, thế này cũng khác bình thường quá xa rồi! Nhưng nhìn vào đôi tai ửng hồng của y cũng đủ hiểu rõ, dù chịu nói ra miệng, Lam Vong Cơ cũng vẫn rất xấu hổ.
Chiêu này Lam Vong Cơ học từ đâu ra thế, dễ thương chết đi được, con tim bé bỏng của Ngụy Vô Tiện không chịu nổi nữa rồi! Trong lòng đã chống đỡ không nổi, cơ thể khẳng định càng không chống đỡ được, hắn ngẩng đầu lên hôn Lam Vong Cơ một cái, thở gấp, cả giận nói: "Thôi bỏ đi.
Nhưng mà Lam nhị công tử này, cũng đừng trách ta không nhắc ngươi trước, hôm nay tùy ý làm bậy làm bạ thế này, sáng mai tỉnh rượu, ngươi nhất định sẽ xấu hổ đến chết cho xem."
Lam Vong Cơ dường như nghe không hiểu, hơi nghiêng đầu, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo chút trẻ con này thật quá đáng yêu, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy đáng yêu đến muốn mạng.
Ngụy Vô Tiện một tay gãi gãi cằm y, giống như đang cưng nựng một con mèo con, tay còn lại luồn vào vạt áo y kéo xuống, nhếch khóe miệng nói: "Lam nhị công tử, ngươi cũng phải cởi ra nha, để ta sờ ngươi, dập lửa cho mình nào, nếu không, nhỡ ta đem tiểu Lam Trạm của ngươi làm nóng đến bỏng rồi thì biết làm sao bây giờ?"
Muốn so độ càn rỡ với hắn à, Ngụy Vô Tiện tất nhiên vui vẻ phụng bồi, vì hắn đủ tự tin vỗ ngực tuyên bố, so về mặt dày, khắp tiên môn bách gia này, nếu hắn đứng hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Nhưng Lam Vong Cơ cũng chỉ "Ừ" một tiếng, đứng thẳng người lên, cũng không cởi quần áo trên người ra.
Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy tiếng "đinh đang" quen thuộc, ngẩng đầu thì thấy Lam Vong Cơ cầm Thanh Tâm linh lên.
Lúc này lấy tiên môn pháp khí ra để làm gì vậy trời? Ngụy Vô Tiện không hiểu mô tê gì cả, hỏi: "Lam Trạm, ngươi định làm gì vậy?"
Hắn còn chưa biết, các loại tiên môn pháp khí đều có thể có "công dụng thần kỳ" của nó, Lam Vong Cơ rất nhanh liền biểu diễn cho hắn xem những công dụng ẩn này.
Lam Vong Cơ cầm chuông bạc trong tay, để lên bụng nhỏ của hắn, đẩy nó lăn dọc theo cơ bụng, theo đường cong mê người chậm rãi lăn từng vòng từng vòng.
Xúc cảm lạnh băng của bạc lăn qua làn da nóng bỏng, cảm nhận được rõ ràng đến dị thường, khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được ưỡn eo lên mà "A a a..." rên rỉ.
Eo hắn vừa động là huyệt khẩu cũng co rụt lại theo, thịt huyệt bên trong cũng vì cảm quan mà chịu kích thích, run lên từng cơn.
Lam Vong Cơ hết rút ra rồi lại tiến vào, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng đến mê người bên trong cơ thể hắn, động tác đâm rút giữa hai chân không phút nào ngơi nghỉ, khiến từng đợt khoái cảm đến tê dại của Ngụy Vô Tiện không ngừng dâng trào, thân thể giật nảy, cả ngực lẫn bụng dưới đều ưỡn lên, đỉnh về phía trước.
Nhũ hoa vừa rồi bị vần vò, giờ đây diễm lệ như một quả anh đào đỏ mọng, nở rộ trên lồng ngực trắng như tuyết, theo nhịp thở dồn dập mà phập phồng lên xuống không ngừng.
Lam Vong Cơ trượt chuông bạc lên trên, lăn qua lăn lại quanh quầng vú của hắn.
Mặt ngoài lồi lõm của Thanh Tâm linh cọ