Tiếng chuông bạc đinh đang vọng lại đánh thức Ngụy Vô Tiện còn đang say giấc nồng trên giường.
Hắn mở hai mí mắt nặng trĩu của mình ra, mơ màng nhìn thấy một cái Thanh Tâm linh đang treo ở đầu giường.
Theo từng làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, chùm tua rua dài mềm mượt màu tím khẽ đong đưa phất phơ qua lại trên đỉnh đầu của hắn.
......!Tuy rằng Lam Vong Cơ chắc đã rửa sạch rồi treo ở đó để hong khô, nhưng đêm qua bọn họ đã làm loại chuyện đó với chuông bạc nhỏ, vậy mà mới sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt dậy liền phải mặt đối mặt với nó thế này, ai mà chịu được chứ? Tố chất tâm lý của Lam Vong Cơ cũng vững quá rồi!
Ngụy Vô Tiện dời mắt đi, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng một cơn đau truyền đến khiến hắn không khỏi rên lớn một tiếng: "A! "
Eo thật sự quá đau, hắn lại ngã xuống giường.
Lam Vong Cơ nghe được động tĩnh từ hắn, lập tức đi tới: "Ngụy Anh? "
Ngụy Vô Tiện nhìn cái người hoàn toàn khỏe mạnh, thần thanh khí sảng trước mặt, lại lần nữa không khỏi cảm thán một câu: Mẹ nó chứ, Khôn Trạch thật đúng không phải là người mà! Nếu không vì luyến tiếc Lam Vong Cơ thì hắn đã tự đào một cái hố chôn mình, vĩnh biệt cõi đời này cho nhẹ nợ nhẹ thân rồi!
Ngụy Vô Tiện vươn hai tay ra, Lam Vong Cơ lập tức ôm hắn dậy, lấy một cái gối lót vào sau eo cho hắn dựa, dém lại chăn đắp cao lên trước ngực cho hắn, hỏi: "Ngụy Anh, có lạnh không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn mặt trời lên cao, chói chang ngoài cửa sổ, hết chỗ để nói, thế này có thể lạnh được sao? Một hồi nữa Lam Vong Cơ lại hỏi: "Ngụy Anh, có muốn uống nước không? "
Lúc nói câu này, trên tay y đã cầm sẵn một ly trà bốc khói nghi ngút, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn liền biết là nóng tới phỏng lưỡi rồi.
Thấy hắn không uống, Lam Vong Cơ đặt ly trà sang một bên, một hồi sau lại hỏi: "Ngụy Anh, có muốn..."
Ngụy Vô Tiện một tay đỡ trán, nhìn cái người không hiểu tại sao tự dưng cứ nhích qua nhích lại, hỏi tới hỏi lui hắn thế này, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lam Vong Cơ từ khi nào trở nên lải nhải, săn đón như vậy? Liền nói: "Dừng, dừng.
Lam Trạm, ngươi đang làm gì vậy? "
Hắn vẫn còn đang mệt, nên khi nói có chút hụt hơi.
Ánh mắt Lam Vong Cơ lại né tới né lui, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Ngụy Vô Tiện liền xoay người qua lại theo hướng nhìn của mắt y, muốn Lam Vong Cơ nhìn hắn, sau đó có chút vô lại mà nói: "Lam Trạm, eo ta đau, đừng lắc qua lắc lại nữa, đau chết ta rồi.
"
Nghe hắn nói như vậy, Lam Vong Cơ quả nhiên đã ngừng lại, mím môi, gian nan mở miệng: "Ngụy Anh, tối qua, ta đã làm gì? "
Thì ra sau khi tỉnh rượu, Lam Vong Cơ không hề có ký ức gì lúc đang say cả.
Nghĩ cũng thần kỳ thật, náo loạn suốt cả một đêm như thế mà y vẫn có thể tuân theo quy củ, đúng giờ Mẹo thức dậy như thường.
Y xoa xoa hai thái dương đau nhức, phát hiện Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lòng mình, hai người cũng không ngủ ở trên giường, mà tùy ý cuộn một cái chăn bông mà nằm thẳng trên mặt đất.
Hai chân Ngụy Vô Tiện cuốn lấy người y, da thịt dán vào nhau nhớp nháp ướt dính, cự vật của y vẫn còn đút vào bên trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện.
Có lẽ khi thành kết lần cuối, y vì quá say mà ngủ luôn, chỉ qua loa kéo tấm chăn khoác lên mình hai người rồi ngã xuống đất, lâm vào giấc ngủ say.
Y chậm rãi rút cự vật ra khỏi cơ thể Ngụy Vô Tiện, chất nhầy nhớp dính lẫn từng dòng tinh nguyên trắng đục theo động tác rút ra của y mà chảy ra ngoài, khiến Ngụy Vô Tiện có chút ngứa, "Ưm ưm " vài tiếng rồi dụi dụi đầu, rụt vào lồng ngực Lam Vong Cơ ngủ tiếp.
Lam Vong Cơ hơi kéo chăn ra nhìn, người trong ngực toàn thân đầy dấu vết hoan ái mãnh liệt, gần như không nơi nào còn lành lặn, đặc biệt là vùng ngực, tầng tầng lớp lớp dấu hôn, dấu bóp, dấu nhéo đỏ tím chồng lên nhau, có thể tưởng tượng được đêm qua y đã tàn nhẫn, mạnh bạo với Ngụy Vô Tiện đến mức nào.
Y biết tối qua Ngụy Vô Tiện nhất định đã vất vả nhiều rồi, liền ôm chặt lấy hắn, cho hắn ấm áp mà hắn muốn, hôn lên trán hắn, sờ sờ, xoa xoa trên người hắn một hồi rồi mới đứng dậy.
Đứng dậy rồi mới thấy cả phòng hỗn độn vô cùng, cái bàn thì bị sập, nằm chỏng chơ giữa phòng, rượu đổ ra khắp sàn, còn Thanh Tâm linh đáng thương thì bị ném xuống nằm lăn lóc trên mặt đất.
Lam Vong Cơ nhặt Thanh Tâm linh lên, cảm thấy trên tay dính dính thứ gì đó đặc sệt, không cần nghĩ y cũng biết trên đó dính cái gì.
Lam Vong Cơ vội vàng mặc lại quần áo, ra ngoài rửa sạch Thanh Tâm linh, sau đó nhờ người chuẩn bị nước nóng, tắm gội cho Ngụy Vô Tiện.
Mấy mảnh gỗ từ cái bàn bị sập được y xếp gọn lại, để tựa vào cạnh tường rồi lau sạch sàn nhà.
Suốt quá trình làm những chuyện này, hai tai y vẫn luôn đỏ bừng.
Vì y không hề có ký ức gì về những chuyện này cả, nên không nhịn được mà tưởng tượng lung tung, tưởng tượng ra đêm qua y đã điên cuồng "phiên vân phúc vũ" với Ngụy Vô Tiện như thế nào.
Vậy nên, sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, y mới đứng ngồi không yên như vậy.
Ngụy Vô Tiện nhìn y rồi "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Đã làm gì sao? Lam nhị công tử, ngươi làm nhiều lắm."
Hắn cũng không có nói dối, quả thật là đã làm rất nhiều, đã "làm" hắn từ nửa đêm cho tới hừng đông, cuối cùng Ngụy Vô Tiện ngủ từ khi nào cũng không biết luôn, chỉ như mọi lần, trước mắt trắng xóa, ngoẹo đầu xỉu luôn.
Chẳng qua bây giờ hắn cũng đã quen, xỉu rồi thì cứ yên tâm ngủ luôn, dù sao thì mọi chuyện phía sau, Lam Vong Cơ đều sẽ xử lý ổn thỏa, tắm rửa sạch sẽ cho hắn, hôm sau tỉnh dậy, cả người lúc nào cũng thoải mái thanh tân.
Hắn cố ý nói hàm hồ, làm cho Lam Vong Cơ nghe không hiểu, còn bản thân thì ngồi cười tủm tỉm với y.
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy liền biết là hắn đang trêu chọc mình, sẽ không dễ dàng nói cho y biết.
Bị hắn chọc ghẹo lâu như vậy, Lam Vong Cơ cũng có tiến bộ, liền không tiếp chiêu, chỉ nói một tiếng: "Xin lỗi.
"
Loại người chưa bao giờ phạm sai như Lam Vong Cơ hiếm khi nói lời xin lỗi, bởi vậy Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật mới lạ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, nên nói: "Lam nhị công tử, ngươi có lỗi gì mà xin? Là chuyện làm sập bàn của ta? Làm dơ Thanh Tâm linh ta tặng? Hay là chuyện những chuyện "quá đáng" mà ngươi đã "làm" với ta hôm qua?"
Mấy chữ cuối cùng hắn còn cố ý hạ giọng xuống thấp một chút, khiến không khí giữa hai ngươi càng trở nên ái muội, khiến Lam Vong Cơ khó nhịn, muốn tách ra xa một chút, không cho Ngụy Vô Tiện thừa nước đục thả câu.
Nhưng Ngụy Vô Tiện sớm đã nhìn thấu, đưa tay kéo y lại, nhưng động tác có hơi mạnh, đụng phải eo, khiến hắn phải suýt xoa kêu to: "A! Đau quá! "
Lam Vong Cơ vội xoay người đỡ lấy hắn, trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện vươn tay choàng lên ôm lấy cổ y, tới bước này, y cũng đã xác định mình thoát thân không được nữa rồi.
Vì không muốn để Ngụy Vô Tiện đụng vào thắt lưng đau, Lam Vong Cơ đành khom người, điều chỉnh độ cao thích hợp, để hắn ôm được thoải mái hơn.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Sao nào, Lam nhị công tử, "làm" cũng đã "làm" rồi, muốn quỵt nợ hay sao? "
Tay Ngụy Vô Tiện lần xuống hai tai của Lam Vong Cơ, cảm nhận được nhiệt độ dưới ngón tay nóng bỏng vô cùng, liền vui vẻ cười đến không khép miệng lại được.
Hai người cách nhau rất gần, hai luồng tin hương hòa quyện như tan vào nhau, từ sau khi hai người bày tỏ tâm ý, chỉ cần đến gần nhau thì giống như là bị mê hoặc, bất giác sẽ dán vào nhau càng lúc càng gần.
Tin hương thanh ngọt kia vấn vít nơi đầu mũi, cả hai đều không kiềm được mà đưa môi mình lại gần cánh môi của đối phương thì bỗng nhiên một tiếng "rầm" lớn vang lên, cả hai cả kinh đồng thời quay đầu, liền thấy Giang Trừng một cước đá văng cửa lớn phòng hắn, oang oang kêu to: "Ngụy Vô Tiện, còn chưa dậy nữa sao? Trưa tới nơi rồi, ta tới kêu ngươi đi ăn trưa nè!"
Giang Trừng là một người nóng tính, gió tới là mưa ngay, tốc độ cực nhanh, hai người đều không kịp tách ra, vẫn còn ngồi trên giường ôm ôm ấp ấp, áp sát vào nhau, tình cảnh quả thực quá xấu hổ! Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không hay rồi, lúc đầu hắn sống chết không muốn gả chồng, có cái gì thề mà hắn chưa từng thề qua trước mặt Giang Trừng, bây giờ bị Giang Trừng bắt ngay tại trận, chẳng phải sẽ cười hắn đến chết sao?!
Nhưng Giang Trừng không phải người bình thường, cũng chưa nhìn tới bọn họ mà lại tập trung sự chú ý vào mấy cái mảnh gỗ của cái bàn hỏng chất đống bên tường, hắn hỏi: "Ngụy Vô Tiện, cái bàn này của ngươi cuối cùng cũng hư rồi sao?" Thấy Ngụy Vô Tiện còn chưa rời giường, hắn liền rất nhàn nhã dựa vào tường: "Đã sớm kêu ngươi đổi cái mới đi mà ngươi không chịu nghe, giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng phải mua cái mới thôi.
"
......!Thật may, Giang Trừng là một tên ngốc.
Ngụy Vô Tiện vừa thở phào nhẹ nhõm một ghơi, Giang Trừng liền liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi với Lam nhị công tử đang bày trò gì vậy? "
Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa không biết nói gì hơn, hai người ôm nhau chặt như vậy, còn có thể làm gì chứ! Hắn vội vàng dời tay ra khỏi người Lam Vong Cơ, trước ngực bỗng nhiên trống rỗng, từng tia ấm áp ban nãy bị gió nhẹ ngoài cửa thổi tan đi.
Lam Vong Cơ tuy cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng không tiện quá mức thân mật, nên y cũng buông tay ra.
Lại nghe Giang Trừng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi như vầy cũng lười quá rồi, không thể tự mình rời giường nữa sao? Còn muốn người ta đi đỡ ngươi dậy? Ngươi đừng có khi dễ người thật thà như vậy, gặp ta thì còn lâu mới đi đỡ ngươi.
"
......!Lam Vong Cơ đã có thể khẳng định, ở đây ai mới là người thật thà thực sự, liền đưa tay đặt lên vai Ngụy Vô Tiện trở lại.
Giang Trừng lại để ý đến chuyện khác hơn, mở miệng nói tiếp: "À, Ngụy Vô Tiện, tối hôm qua ngươi la hét lung tung như vậy, là vì làm sập cái bàn à! Ta còn tưởng ngươi uống nhiều quá, mơ thấy bị chó rượt nữa chứ! "
Rõ ràng là ăn cùng một nồi cơm mà lớn lên, Ngụy Vô Tiện cũng không sao hiểu được, vì cớ gì mà mạch suy nghĩ của người này lại kỳ lạ đến vậy chứ? Hắn đành nói: "Giang Trừng, chuyện ăn cơm ta biết rồi, ngươi cứ đi trước đi.
"
Giang Trừng thật ra cũng không có ý định chờ hắn cùng đi.
Chờ một mình Ngụy Vô Tiện thì không sao cả, nhưng thêm một Lam Vong Cơ thì lại là chuyện khác.
Hắn xưa giờ vẫn luôn không thích kiểu người như Lam Vong Cơ, rõ ràng là ăn cùng một nồi cơm mà lớn lên, Giang Trừng thật không sao hiểu được, vì cớ gì mà Ngụy Vô Tiện tự nhiên úng não, một hai phải chọn Vong Cơ.
Hắn thật không ưng mối hôn sự này chút nào, nhưng đến mẹ hắn, dù không thích nhưng cũng phải nể mặt Cô Tô Lam thị mấy phần, hắn còn có thể làm gì hơn nữa đâu.
Nhưng mà Giang Trừng đến đây còn có mục đích khác nữa, hắn cao giọng nói: "Ngụy Vô Tiện, trận tối qua, ta là người thắng, còn nhớ không? Nói trước cho ngươi hay, không được lật lọng chơi xấu đó! "
"Được rồi, được rồi, là Giang tiểu công tử thắng, Ngụy mỗ ta cam bái hạ phong, vậy được chưa! Mau đi ăn cơm của ngươi đi.
"Ngụy Vô Tiện tức giận nói lẫy như vậy, nhưng Giang Trừng lần này lại không so đo với hắn nữa.
Dù sao Giang Trừng đấu rượu với Ngụy Vô Tiện nhiều năm như thế cũng chưa từng thắng qua, vất vả lắm mới thắng được một lần, trong lòng đương nhiên lâng lâng vui sướng.
Hắn cảm thấy nhất định là ở Cô Tô Lam thị cấm rượu, Ngụy Vô Tiện đã lâu không uống nên tửu lượng bị giàm sút.
Điểm này phải nên cảm tạ Lam Vong Cơ rồi, vậy nên dù có không thích Lam Vong Cơ đến thế nào thì hôm nay Giang Trừng cũng thấy y thuận mắt hơn được một chút.
Thế nên Giang Trừng vui vẻ cất bước ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện không biết phải nói sao với Lam Vong Cơ, chỉ đành